Ngày xưa, trong một hang núi nọ có một con mãng xà. Đầu nó to bằng cái chum, trên đầu có màu đỏ, hai con mắt như hai quả quít, thân dài hơn trượng. Nó đi đến đâu là cuốn thành bão đến đấy, cây cối đổ rào rào, bụi bốc mù mịt. Nó đã ăn thịt không biết bao nhiêu súc vật và người. Người ta dùng nhiều cách để diệt trừ, nhưng mãng xà đã không chết mà còn phá hoại dữ hơn. Cuối cùng nhà vua phải sai dựng cho nó một cái đền và hứa mỗi năm khấn một mạng người để nó đỡ phá phách. Nhà vua ra lệnh bắt các làng mỗi năm phải nộp một người con gái để dâng cúng mãng xà, nhưng cũng rao trong nước, ai tiêu diệt được con quái vật ấy thì sẽ phong quận công và cho lấy công chúa làm vợ. Bấy giờ có một chàng tuổi trẻ từ lâu được một nhà sư đưa lên nuôi trên một ngôi đền chùa ở núi cao. Hàng ngày nhà sư truyền cho anh nghề múa gươm và các môn võ nghệ. Thành tài, anh được thầy tặng một thanh gươm quý và cho phép “hạ sơn”. Hôm ấy anh trở về làng. Sau khi kéo bộ suốt cả một ngày mệt nhọc, anh thấy một ngôi đền có ánh sáng le lói, không biết là đến mãng xà, bèn ghé vào nghỉ chân. Vừa bước vào cổng đền, bỗng nghe có tiếng khóc thút thít ở phía trong, anh lấy làm ngạc nhiên vội lần vào thượng điện. Dưới ánh đèn dầu, anh thấy một cô gái trạc mười tám, hai mươi tuổi, bị trói vào cột ở một góc đền. Anh lập tức đến cởi trói cho nàng và nói: – Làm sao cô lại bị trói ngồi ở đây? Cô gái gạt nước mắt nói: – Chàng là ai, ở xứ nào mà không biết đây là đền thờ mãng xà ư? Đoạn cô kể lại những hành động của mãng xà, mỗi năm phải nộp một mạng người ra sao, cuối cùng cô nức nở: – Nhà thiết có một mẹ một con, nghĩ mình chết đi cũng không tiếc, chỉ thương mẹ già không có ai nuôi. Nhưng thôi chàng hãy đi mau khỏi chốn này, nếu không mãng xà nó đến thhì chẳng còn tính mạng. – Thế bao giờ nó đến đây? – Chị nội trong đêm nay! Chàng trẻ tuổi ân cần: – Tôi muốn thay nàng nộp mạng cho mãng xà để nàng được về với mẹ. Cô gái đáp: – Thiếp không muốn vì mình mà người khác phải chết. Cứ để mặc thiếp ở đây với số kiếp thê thảm, tiền oan nghiệp chướng này. Chỉ mong chàng nếu có đi qua làng, hãy làm ơn ghé vào an ủi mẹ già giúp thiếp. – Không! Nàng hãy kịp tránh khỏi nơi đây để mặc tôi với con quái vật! Rồi rút gươm ra khỏi bao, chàng nói tiếp: – Nó không thể làm hại tôi được đâu. Tôi sẽ bắt cái này ra đối mặt một phen với nó. Nàng hãy chạy về làng mau đi! Nói đoạn, anh dẫn cô gái ra khỏi cánh rừng, rồi trở lại đền nai nịt gọn ghẽ, quyết thức đợi mãng xà…”