Chẳng phải ngẫu nhiên mà mùa xuân trở thành nguồn cảm hứng bất tận trong văn học nghệ thuật. Với em, mùa xuân là mùa của sức sống mãnh liệt, của tuổi trẻ và của cả tình yêu.
Khi từng đàn én nô nức chao liêng trên bầu trời, những tia nắng ấm áp bắt đầu lấp ló trên nhành cây cũng là lúc xuân tới. Nắng xuân ấm áp, chan hòa, dễ chịu chứ không gắt như mùa hạ, thế thôi nhưng cũng đủ để đánh thức muôn loài thức dậy sau một mùa đông giá lạnh. Hơi xuân ấm ấp lan tỏa vào đất trời khiến cảnh vật như bừng tỉnh. Cây cối đua nhau đâm chồi nảy lộc, nhựa sống căng tràn. Em thích nhất là khi xuân tới, muôn hoa còn đua nhau khoe sắc lộng lẫy, đó là sắc hồng của hoa đào, sắc vàng của hoa mai, sắc trắng tinh khôi của hoa huệ, hoa lan...tất cả đã dệt lên một bức tranh rực rỡ, ngập tràn sắc màu. Mùa xuân tới với bao hương sắc ngọt ngào, thử hỏi rằng có ai không động lòng trước mùa xuân!
Mùa xuân còn được xem là mùa của ước hẹn tuổi trẻ, mùa của tình yêu. Giữa tiết xuân chan hòa, ấm áp, lòng người như cũng khoan khoái hơn, trào dâng bao khát vọng, bao tình yêu, khi ấy chúng ta dễ mở lòng mình hơn, cuộc sống trở nên tươi mới và hạnh phúc hơn. Có lẽ bởi mùa xuân là mùa bắt đầu của một năm nên người ta cũng chọn đây là lúc khởi đầu của hành trình, của mơ ước. Nếu như mùa xuân là mùa khởi đầu của một năm thì tuổi trẻ là khởi đầu của một đời người. Cả mùa xuân và tuổi trẻ giống nhau vì đều là lúc sung sức nhất cả về thể chất lẫn tinh thần.
Như vậy, mùa xuân không chỉ là của đất trời, của cỏ cây hoa lá mà còn đưa chúng ta đến gần thiên nhiên hơn, cũng đưa người với người gần lại với nhau hơn nữa.