"Mẹ ơi, con yêu mẹ". Đã bao người trong chúng ta dám thẳng thắn nói ra lời yêu ấy. Từ khi biết nhận thức, con đã luôn cho rằng mẹ ghê gớm, mẹ dữ dằn. Bằng sự ích kỉ, con đã nghĩ mẹ không yêu thương mình. Giờ đây khi đã đủ lớn, con hiểu mẹ yêu thương con đến thế nào. Mẹ nhọc nhằn và vất vả quá mẹ à! Con luôn tự hỏi, tại sao mẹ phải quần quật lao động đến thế. Mẹ làm ngày làm đêm, mẹ vội vã đi làm, hình ảnh người mẹ tần tảo ấy ám ảnh tuổi thơ con. Con yêu mẹ nhưng đôi khi lại cộc cằn và làm mẹ buồn. Nhìn mẹ khóc vì mình, con thấy ân hận quá. Nhìn đôi vai mẹ gầy yếu, mái tóc mẹ ngày một bạc, cơ thể gày gò, con thấy ân hận vô cùng. Ân hận vì con chưa đủ tài giỏi để chăm sóc mẹ. Nghĩ đến những hành động hư đốn của mình, con ân hận, hối lỗi nhưng tuyệt nhiên không nói lời xin lỗi và thậm chí một tiếng yêu mẹ con cũng chẳng dám nói ra. Con có thể cho mẹ tiền, cho mẹ nhiều thứ vật chất hiện giờ con có, nhưng bù lại, có lẽ mẹ thấy con đang xa cách phải không mẹ? Nghĩ về mẹ, bao giờ con cũng khóc. Đó tuyệt nhiên không vì thứ nước mắt cá sấu, chỉ là con thấy con nợ mẹ nhiều. Mẹ đã đánh đổi cho con được học, cho con đủ đầy, nhưng, nhưng những gì mẹ có được chỉ là cái lạnh lùng, cái thờ ơ ở con. Con nghĩ, con nghĩ rồi mình sẽ chết nếu thiếu mẹ, nhưng lại không thể bày tỏ tình cảm với mẹ trực tiếp được. Có lẽ khi lớn, sự xấu hổ, ngượng ngùng trở thành con sâu xấu xa len lỏi lòng con. Giá như, giá như con có thể dũng cảm một lần ôm mẹ và nói yêu mẹ nhiều, mẹ ơi!