Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Ngữ văn - Lớp 8
13/03 20:47:29

Phân tích truyện ngắn người ăn xin

Phân tích truyện ngắn người ăn xin
2 trả lời
Hỏi chi tiết
2.664
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Truyện ngắn "Người ăn xin" của nhà văn Nam Cao là một tác phẩm văn học nổi tiếng của văn học Việt Nam. Truyện kể về cuộc đời của nhân vật chính là một người ăn xin tên là Hạnh, người đã trải qua nhiều khó khăn và thử thách trong cuộc sống.

1. Nhân vật chính Hạnh: Hạnh là một người ăn xin, một người nghèo khổ, sống trong cảnh đói nghèo và bị xã hội coi thường. Tuy nhiên, Hạnh vẫn giữ được tinh thần lạc quan, kiên cường và lòng nhân ái. Nhân vật này thể hiện sự kiên trì, lòng nhân ái và tinh thần lạc quan trong cuộc sống.

2. Xã hội hiện thực: Truyện phản ánh một cách chân thực về xã hội hiện nay, với những bất công, bất bình đẳng và sự phân biệt đối xử giữa các tầng lớp xã hội. Nhân vật Hạnh là biểu tượng cho những người nghèo khổ, bị xã hội lãng quên và coi thường.

3. Tinh thần nhân văn: Mặc dù sống trong cảnh nghèo khó, Hạnh vẫn giữ được tinh thần nhân văn, lòng nhân ái và sẵn sàng giúp đỡ người khác. Tác giả muốn nhấn mạnh ý nghĩa của việc giúp đỡ, chia sẻ và tình thương đối với những người khó khăn hơn mình.

Tóm lại, truyện ngắn "Người ăn xin" là một tác phẩm văn học có ý nghĩa nhân văn sâu sắc, phản ánh thực tế xã hội và khuyến khích độc giả suy ngẫm về tình cảm, lòng nhân ái và ý nghĩa của cuộc sống.
4
0
+5đ tặng

Câu chuyện Người ăn xin của Tuốc-ghê-nhép là bức thông điệp về lòng nhân ái, sự quan tâm, chia sẻ giữa con người. Đó không đơn thuần là sự sẻ chia về vật chất mà đáng quý hơn đó còn là sự đồng cảm, lòng yêu thương giữa người với người.

Câu chuyện chỉ đơn giản là cuộc gặp gỡ ngắn ngủi giữa người ăn xin và cậu bé nhân hậu. Người ăn xin được miêu tả với vẻ già nua, tiều tuỵ “đôi mắt đỏ hoe”, “đôi môi tái nhợt”, “áo quần tả tơi” trông thật đáng thương! Bởi vậy mà một cậu bé đã lục hết túi này đến túi kia mong có gì đó để cho ông lão. Cuối cùng cậu chỉ có thể trả lời người ăn xin với vẻ thất vọng và có lỗi: “Xin ông đừng giận cháu! Cháu không có gì cho ông cả!”. Nhưng qua cử chỉ, lời nói, người ăn xin đã cảm nhận được sự quan tâm, mong muốn chia sẻ xuất phát từ trái tim chan chứa tình yêu thương của Gấu bé để rồi một nụ cười móm mém nở trên khuôn mặt đã có nhiều nếp nhăn.

Qua câu chuyện, tác giả muốn gửi gắm cho bạn đọc thông điệp về lòng nhân ái, về quy luật “cho” và “nhận”. Khi cậu bé “cho” ông lão sự cảm thông, chia sẻ cũng là lúc cậu nhận được niềm vui và sự thanh thản trong tâm hồn. Lòng nhân ái như một phản xạ tự nhiên khi con người ta gặp những người có hoàn cảnh khó khăn, cần được sẻ chia và giúp đỡ. Lòng nhân ái là thứ thuốc uống công hiệu chữa lành những vết thương trong tim. Có phải chính lòng nhân ái của cậu bé đã xoa dịu, làm tan biến những mệt nhọc trên khuôn mặt ông lão và khiến ông nở nụ cười. Có phải lòng nhân ái đã kẻo lại con người khác nhau về tuổi tác, địa vị xã hội xích lại gần nhau hơn? Cuối câu chuyện, Tuốc-ghê-nhép viết: “[…]cả tôi nữa, tôi cũng nhận được một cái gì đó của ông”. Tuy không nói rõ cậu bé đã nhận được gì từ ông lão ăn xin kia nhưng chắc hẳn ai trong chúng ta cũng thầm hiểu thứ đó không có giá về vật chất mà vô giá về tinh thần. Đó là niềm hạnh phúc khi giúp được chút gì đó cho ông lão và là sự thoải mái khi được ông lão thấu hiểu cho tấm lòng cửa mình.

Lòng nhân ái hẳn không phải là khái niệm gì quá đỗi xa lạ với chúng ta bởi trong cuộc sống hằng ngày ta đã nhìn thấy biết bao tấm lòng hảo tâm, biết bao trái tim nhân hậu: một cậu bé dẫn em nhỏ bị lạc đi tìm mẹ; một cậu bé đưa bà già mù qua đường. Lớn hơn nữa, lòng nhân ái được thể hiện qua biết bao hoạt động từ thiện như “Nối vòng tay lớn”, “Vì người nghèo”, “Trái tim cho em”, tạo cơ hội cho lòng nhân ái được nhân rộng và sưởi ấm những trái tim. Rộng hơn nữa, lòng nhân ái được gửi đến bạn bè khắp thế giới. Từ những trẻ em ở châu Phi đến những khu ổ chuột ở châu Á, tất cả họ đều nhận được sự quan tâm, sẻ chia từ những trái tim nhân hậu từ năm châu của thế giới.

Nếu không có lòng nhân ái, sự quan tâm, chia sẻ, trái đất sẽ chìm trong lạnh giá. Tất cả mọi người sẽ chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, sẽ thờ ơ trước những người có hoàn cảnh khó khăn. Cậu bé trong truyện sẽ mặc kệ người ăn xin mà không mảy may thương xót. Vậy nên lòng nhân ái vô cùng quan trọng. Chỉ cần một đôi tai biết lắng nghe, một đôi tay luôn sẵn sàng đưa ra khi có người gặp nạn, một cái ôm chứa đựng biết bao yêu thương, một trái tim sẵn sàng chia sẻ là ta có thể trao gửi tới những người thiệt thòi hơn mình lòng nhân ái.

Câu chuyện Người ăn xin của Tuốc-ghê-nhép đã để lại cho người đọc bài học sâu sắc về lòng nhân ái. Câu chuyện đánh thức lương tri những con người còn quá ích kỉ, gợi cho người đọc những xúc cảm thật đặc biệt. Qua câu chuyện, ta hiểu được tình yêu thương chân thành và cách ứng xử lịch sự là món quà quý giá tặng cho người khác.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng ký tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
8
0
Ngọc Nguyễn
13/03 20:48:20
+4đ tặng

Câu chuyện Người ăn xin của Tuốc-ghê-nhép gợi cho chúng ta nhiều suy ngẫm về lòng nhân ái. Ai cũng có lúc sa cơ, lỡ vận, cũng gặp khó khăn, khổ cực. Thứ duy nhất ao ước lúc này chỉ là sự cảm thông, sẻ chia, giúp đỡ từ người khác.

Nhưng có nhiều người nghĩ rằng lòng tốt phải đi với hành động, phải cho người khác được cái gì cầm được, ăn được mới là cho. Vậy mà câu chuyện trên lên gợi cho chúng ta hiểu thêm một khía cạnh khác của lòng nhân ái. Nhân ái xuất phát ngay từ sự cảm thông, thấu hiểu. Nhân vật "tôi" trong câu chuyện chẳng có thứ gì cho người ăn xin, nhưng ông lão vẫn cảm động, vẫn cho rằng mình đã nhận được rồi. Điều đó xuất phát từ hành động của "tôi" đã lục tung cả túi quần, túi áo, cố tìm thứ gì đó để giúp đỡ. Cảm động trước cách cố gắng để cho, sự chân thành thực sự và muốn cho của "tôi", dù không tìm thấy một thứ gì cả. Rồi cách cảm ơn và bài học rút ra ấy đã giúp chúng ta nhận ra rằng, nhân ái thực sự là biết cảm thông, dù không có gì nhưng vẫn tìm cách giúp đỡ người khác.

Trong cuộc sống thực tế của chúng ta cũng vậy thôi. Bạn chẳng cần phải mang đến thật nhiều cho người khác về vật chất, mà đôi khi chỉ là một ánh mắt, một nụ cười, một cái ôm, một vòng tay, một trái tim ấm áp… Điều đó đã đủ khiến người khác nhận được vô vàn sự giúp đỡ. Chính là sự yêu thương, sẻ chia, cảm thông. Và người nhận cũng thế, bài học mà họ tìm thấy trong tình người lúc khó khăn, không phải là được cho cái gì mà cách được cho như thế nào.

Lòng tốt không phải là sự ban phát, bố thí mà được tạo nên bằng sự chân thành, giản dị của đồng cảm, yêu thương. Cho nên, chúng ta những người trẻ, khi cuộc sống mới thực sự bắt đầu, khó khăn sẽ thật nhiều nhưng hãy trân trọng những người bên cạnh ta, an ủi, động viên ta. Biết đón nhận những điều đó làm động lực để sống có ý nghĩa và vươn lên thật thành công.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng bạn bè học sinh cả nước, đến LAZI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo