Có một lần, em đã làm bố mẹ rất phiền lòng vì chuyện học tập. Đó là vào năm lớp 8, khi em mải mê chơi điện tử và lơ là việc học hành. Thay vì chú tâm vào bài vở, em thường trốn học thêm để đi chơi với bạn bè. Kết quả là điểm số của em giảm sút nghiêm trọng, và cuối kỳ, em chỉ đạt điểm trung bình trong khi trước đó em luôn nằm trong top đầu của lớp. Khi bố mẹ biết chuyện, họ rất buồn và thất vọng. Em nhớ rõ ánh mắt lo lắng và sự im lặng của bố mẹ trong bữa cơm tối hôm đó. Bố không nói gì nhiều, chỉ hỏi em có cần bố mẹ giúp đỡ gì trong việc học không. Mẹ thì khuyên nhủ em, nói rằng chỉ cần em cố gắng, bố mẹ luôn sẵn sàng ủng hộ. Lúc đó, em cảm thấy rất có lỗi và hối hận vì đã làm bố mẹ buồn lòng. Sau lần đó, em tự hứa với bản thân sẽ không để chuyện tương tự xảy ra nữa, và em đã nỗ lực rất nhiều để cải thiện kết quả học tập của mình.