Bài thơ "Thiên trường vãn vọng" của Trần Nhân Tông là một tác phẩm nổi bật trong văn học trung đại Việt Nam, thể hiện tâm tư và triết lý sống của tác giả. Trần Nhân Tông, không chỉ là một vị vua tài ba mà còn là một thiền sư, đã thể hiện sự hòa quyện giữa tư tưởng Phật giáo và tình yêu quê hương đất nước trong bài thơ này.
Bài thơ mở đầu với hình ảnh thiên nhiên hùng vĩ, gợi lên cảm giác bao la và vĩnh cửu. Tác giả sử dụng các hình ảnh như "trời" và "đất" để thể hiện sự rộng lớn của không gian, đồng thời phản ánh tâm trạng cô đơn và trăn trở của con người trước dòng chảy của thời gian. Những câu thơ mang đậm tính triết lý, thể hiện sự chiêm nghiệm về cuộc sống, về sự phù du của nhân sinh.
Trong bài thơ, Trần Nhân Tông cũng thể hiện nỗi nhớ quê hương, lòng yêu nước sâu sắc. Những hình ảnh cụ thể về cảnh vật quê hương, như dòng sông, cánh đồng, không chỉ gợi lên ký ức mà còn thể hiện tình cảm gắn bó với nơi mình sinh ra. Qua đó, tác giả khẳng định giá trị của quê hương trong tâm hồn mỗi con người.
Bên cạnh đó, bài thơ còn mang tính triết lý sâu sắc, thể hiện quan điểm sống tích cực và lạc quan. Dù cuộc sống có nhiều khó khăn, thử thách, nhưng con người vẫn cần giữ vững niềm tin và hy vọng vào tương lai. Điều này thể hiện rõ nét qua những hình ảnh ẩn dụ và ngôn ngữ giàu hình ảnh mà tác giả sử dụng.
Tóm lại, "Thiên trường vãn vọng" không chỉ là một bài thơ về thiên nhiên mà còn là một tác phẩm sâu sắc về triết lý sống, tình yêu quê hương và sự chiêm nghiệm về cuộc đời. Qua bài thơ, Trần Nhân Tông đã để lại cho người đọc những suy ngẫm quý giá về giá trị của cuộc sống và tình cảm con người.