Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Chỉ ra sức hấp dẫn để tạo thành tác phẩm Chữ người tử tù

Chỉ ra sức hấp dẫn để tạo thành tác phẩm chữ người tử tù
2 trả lời
Hỏi chi tiết
29
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Tác phẩm "Chữ người tử tù" của nhà văn Nguyễn Tuân là một trong những tác phẩm tiêu biểu của văn học Việt Nam hiện đại. Sức hấp dẫn của tác phẩm này xuất phát từ nhiều yếu tố:

1. **Nội dung sâu sắc**: Tác phẩm phản ánh sự đấu tranh tư tưởng và cảm xúc của nhân vật chính, đặc biệt là tâm trạng của những người bị cáo trong xã hội phong kiến. Qua đó, tác giả khắc họa được hình ảnh những người tử tù, biểu tượng cho sự bất công và nỗi đau trong xã hội.

2. **Cốt truyện độc đáo**: Câu chuyện xoay quanh nhân vật Huấn Cao, một người tử tù có tài năng về chữ viết và sự tinh tế trong tâm hồn. Mối quan hệ giữa Huấn Cao và viên quản ngục tạo nên những tình huống kịch tính, thể hiện sự giao thoa giữa cái đẹp và cái xấu, giữa tự do và giam cầm.

3. **Ngôn ngữ nghệ thuật tinh tế**: Nguyễn Tuân nổi bật với lối viết độc đáo, sử dụng ngôn ngữ phong phú, hình ảnh sinh động và các biện pháp tu từ phong phú, từ đó làm nổi bật tâm tư, tình cảm và nghệ thuật của nhân vật.

4. **Tính nhân văn sâu sắc**: Tác phẩm thể hiện những giá trị nhân văn cao cả, như lòng yêu nước, tinh thần tự do, nhân phẩm con người, khát khao sống và sáng tạo. Điều này khiến độc giả có thể cảm nhận được sự đau khổ nhưng cũng là niềm tự hào của những người nghệ sĩ trong hoàn cảnh khó khăn.

5. **Bối cảnh lịch sử**: Đặt trong bối cảnh xã hội phong kiến, tác phẩm đã phản ánh một cách chân thực về sự áp bức và tàn bạo của chế độ, từ đó tạo ra những suy ngẫm về nhân dân và dân chủ.

Những yếu tố này cùng nhau tạo nên sức hấp dẫn đặc biệt cho "Chữ người tử tù", khiến nó trở thành một tác phẩm không chỉ có giá trị nghệ thuật mà còn có giá trị nhân văn sâu sắc.
1
0
Hươngg Hươngg
23/08 07:42:40
+5đ tặng
Nhân vật:

Nhân vật Huấn Cao

→ Là một nghệ sĩ tài hoa: Huấn Cao là một nghệ sĩ thư pháp tài ba, còn viên quản ngục thì lại là người có tâm hồn nghệ sĩ: biết say mê cái đẹp và quý trọng người tài.

→ Là người có chí khí hiên ngang, kiên cường bất khuất: Ở con người Huấn Cao đã thể hiện rất rõ điều này. Quản ngục thì lại là kẻ không biết sợ cường quyền.

Nhân vật Viên quản ngục

→ Là người có tâm hồn trong sáng, thiện lương: Những phẩm chất này không những chỉ thấy được ở nhân vật Huấn Cao mà cả viên quản ngục cũng đại diện cho điều này. Tuy là người có địa vị ở trên nhưng lại kính cẩn, nghiêng mình trước tử tù có tài hoa hiếm có.
Tình huống truyên:
 

→ Diễn biến cho chữ: Được Nguyễn Tuân miêu tả hết sức tỉ mỉ. Thái độ ban đầu Huấn Cao: tỏ ra khinh thường, coi rẻ tiền bạc, công sức của viên quản ngục. Sự thay đổi thái độ của Huấn Cao: khi nhận thấy sự chân thật muốn có được cái đẹp của viên quản ngục, Huấn Cao hết sức trân trọng và đồng ý cho chữ.

 

→ Về không gian: Nơi bẩn thỉu, hôi hám, tối tăm chốn ngục thất mà Huấn Cao là tử tù còn viên quản ngục là người có địa vị cao hơn trong ngục thất. Cảnh cho chữ được diễn ra mà từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện. Không gian và thời gian rất đặc biệt; vị thế của các nhân vật đối lập nhau, đảo ngược, làm thay đổi quan hệ, thái độ, hành vi khác thường của các nhân vật, làm nổi bật lên vẻ đẹp của cái dũng cảm, hiền lương, tài sắc. Tình huống truyện góp phần to lớn khắc họa nên tính cách nhân vật; tăng sự kịch tính của nội dung của tác phẩm

→ Về thời gian: Đêm cuối cùng trước khi Huấn Cao phải bị thi hành bản án tử. Đó là một cuộc gặp gỡ éo le giữa một tử tù có chí khí hiên ngang, nhân cách cao đẹp, viết chữ rất đẹp với một người biết thưởng thức cái đẹp, đặc biệt là chữ của Huấn Cao.
Cái "ngông" nghệ thuât:
 

Sự tài hoa của Nguyễn Tuân được thể hiện ở cách thức nhìn nhận và phản ánh con người của mình, "ngông" trong cách thể hiện khác người. Từ đề tài, nội dung, nhân vật đến cách thể hiện đều rất bất ngờ, giàu sáng tạo. Tử tù từ người lái đò bình thường bỗng dưng trở thành nghệ sĩ tài hoa.

Nguyễn Tuân là một con người rất yêu cái đẹp, ông dành trọn cuộc đời để tìm kiếm điều đó. Tử tù không được nhìn nhận ở phương diện cái ác, tội lỗi đầy mình mà nhìn nhận qua sự tài hoa. Người lái đò không nhìn nhận ở phương diện nghề nghiệp mà nhìn ở sự nghệ sĩ. Tất cả đều được nâng lên dưới ngòi bút tài hoa của Nguyễn Tuân.

Nguyễn Tuân đã đặt nhân vật của mình ở nhiều phương diện khác nhau. Ở phương diện xã hội: Huấn Cao là một kẻ đầy tội lỗi đang chịu cảnh chuẩn bị chém đầu...Ở phương diện nghệ thuật: Huấn Cao lại là một con người tài hoa biết sáng tạo ra cái đẹp. Ở phương diện võ thuật: Huấn Cao lại hiện lên là vị tướng tài ba, có tài bẻ khóa vượt ngục....Sự đặc sắc và phong phú chính là đặc điểm trong nghệ thuật bởi với ông sự đơn giản và đơn điệu chính là cốt yếu của nghệ thuật.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Quỳnh Annh
23/08 10:09:03
+4đ tặng

Thành công nhất của tác phẩm "Chữ người tử tù" đó chính là tình huống truyện đối lập, gay cấn, bất ngờ. Tác giả đã xây dựng thành công một tình huống truyện vô cùng độc đáo, cuộc gặp gỡ tình cờ, éo le giữa hai nhân vật Huấn Cao với Viên quản ngục.

→ Diễn biến cho chữ: Được Nguyễn Tuân miêu tả hết sức tỉ mỉ. Thái độ ban đầu Huấn Cao: tỏ ra khinh thường, coi rẻ tiền bạc, công sức của viên quản ngục. Sự thay đổi thái độ của Huấn Cao: khi nhận thấy sự chân thật muốn có được cái đẹp của viên quản ngục, Huấn Cao hết sức trân trọng và đồng ý cho chữ.

→ Về không gian: Nơi bẩn thỉu, hôi hám, tối tăm chốn ngục thất mà Huấn Cao là tử tù còn viên quản ngục là người có địa vị cao hơn trong ngục thất. Cảnh cho chữ được diễn ra mà từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện. Không gian và thời gian rất đặc biệt; vị thế của các nhân vật đối lập nhau, đảo ngược, làm thay đổi quan hệ, thái độ, hành vi khác thường của các nhân vật, làm nổi bật lên vẻ đẹp của cái dũng cảm, hiền lương, tài sắc. Tình huống truyện góp phần to lớn khắc họa nên tính cách nhân vật; tăng sự kịch tính của nội dung của tác phẩm

→ Về thời gian: Đêm cuối cùng trước khi Huấn Cao phải bị thi hành bản án tử. Đó là một cuộc gặp gỡ éo le giữa một tử tù có chí khí hiên ngang, nhân cách cao đẹp, viết chữ rất đẹp với một người biết thưởng thức cái đẹp, đặc biệt là chữ của Huấn Cao.

→ Trên phương diện xã hội họ gặp nhau trong cảnh ngộ và vị thế đối lập: Huấn Cao cầm đầu đội quân chống lại triều đình, bị coi là phản quốc, bị kết tội đại nghịch và bị chém; còn viên quản ngục lại là người phụng sự triều đình, đại diện cho quyền lực nhà nước, bộ máy cai trị của chế độ phong kiến. Nhưng điều kỳ diệu là 2 kẻ tưởng như đối nghịch đó lại có thể trở thành bạn bè của nhau.

→ Ở phương diện nghệ thuật: Huấn Cao là một tài năng hiếm có, một tay viết chữ nho xuất hiện một không hai trên đời. Viên quản ngục tuy là người không có tài năng gì nhưng lại biết thưởng thức cái đẹp, ông cả đời khao khát có được chữ của Huấn Cao.

→ Ở phương diện cá nhân con người: Huấn Cao đang đối diện với cái chết mà khí phách vẫn rất hiên ngang, bất chấp ngục tù và cái chết; còn viên quản ngục đang thực hiện theo mệnh lệnh của triều đình mà lại dám đối đãi đặc biệt với tử tù. Huấn Cao là người đề cao nhân nghĩa, khinh thường danh lợi, tấm lòng biết gạn đục, đem cái tâm để đối đãi tử tế với người biết thưởng thức cái đẹp, trong cái tâm chất chứa cái tài; còn viên quản ngục là một con người có tâm hồn lương thiện, trong sáng giữa một xã hội loạn lạc, đầy rẫy những tối tăm.

→ Nghệ thuật tạo không khí cổ xưa cho tác phẩm: Những chi tiết về cảnh, người của một thời ngày xưa. Sử dụng hàng loạt những từ ngữ Hán - Việt: thầy thơ lại, thiên lương, viên quản ngục, pháp trường, bộ tứ bình, bái lĩnh, bức trung đường,....tạo nên một tác phẩm tràn ngập sự cổ kính, lịch sử.

→ Sử dụng triệt để thủ pháp tương phản đối lập, khắc họa nhân vật theo bút pháp lãng mạn, làm nổi trội giữa cái đẹp và cái xấu, cái lành và cái ác, lý tưởng và hiện thực. Cảnh cho chữ là cảnh in đậm trong lòng người đọc nhất của tác phẩm. Nó vừa thiêng liêng, cao quý, tràn ngập ánh sáng tỏa ra từ cái đẹp. Cái đẹp tỏa ra từ khí phách, nhân cách, phẩm chất thiện lương, trong sáng của các nhân vật và đặc biệt là nó được toát ra từ đôi bàn tay tài hoa của tử tù Huấn Cao.

 

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Ngữ văn Lớp 11 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo