Hôm ấy, trời trong xanh và yên tĩnh, tôi – Dế Mèn – lặng lẽ đến thăm mộ Dế Choắt. Khu mộ nằm giữa đồng cỏ xanh rờn, nơi cỏ non mơn mởn như che chở cho kẻ đã khuất. Tôi đứng trước mộ, cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng. Gió thổi nhẹ nhàng qua những cọng cỏ, như tiếng thì thầm của người bạn cũ.
- "Dế Choắt ơi..." – tôi khẽ gọi, giọng nghẹn ngào – "Mèn đây, người bạn mà ngươi từng hy sinh mạng sống vì. Ta đã đến đây, sau bao năm, để tạ tội cùng ngươi."
Tiếng gió rì rào, tưởng như tiếng Dế Choắt vang lên từ lòng đất:
- "Mèn, ngươi đã trưởng thành rồi, ta cảm nhận được điều đó. Không còn là con dế kiêu ngạo, bốc đồng nữa. Ta không oán trách gì ngươi, vì lỗi lầm của ngươi đã dạy ngươi biết cách sống có trách nhiệm và trân trọng sự sống."
Tôi cảm thấy trái tim mình nhói đau hơn:
- "Choắt, ngươi đã phải trả giá cho sự ngu dại của ta. Ta sống trong sự dằn vặt mỗi ngày, nhớ về cái chết của ngươi."
Dế Choắt đáp lại bằng giọng ôn tồn:
- "Cuộc sống luôn có những bài học đắt giá, Mèn à. Quan trọng là ngươi đã học được bài học từ lỗi lầm của mình. Ta hy vọng, ngươi sẽ tiếp tục sống tốt và không để sai lầm lặp lại."
Tôi ngồi lại bên mộ Dế Choắt thật lâu, lời dặn dò của bạn mãi mãi khắc sâu trong tim.
Chấm nhé