Câu 1: Văn bản trên được viết theo thể thơ tự do.
Câu 2: Chủ thể trữ tình trong văn bản là người đang yêu và nhớ người yêu.
Câu 3: Những từ ngữ, hình ảnh, sự vật, thiên nhiên cho thấy sự tương tư của chủ thể trữ tình bao gồm: “Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông”, “Một người chín nhớ mười mong một người”, “Gió mưa là bệnh của giời”, “Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng”, “Hai thôn chung lại một làng”, “Ngày qua ngày lại qua ngày”, “Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng”, “Bảo rằng cách trở đò giang”, “Không sang là chẳng đường sang đã đành”, “Bao giờ bến mới gặp đò?”, “Hoa khuê các bướm giang hồ gặp nhau”.
Câu 4: Hai câu thơ “Gió mưa là bệnh của giời, Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng” so sánh gió mưa và tương tư, cho thấy tình yêu là một “bệnh” khó kiểm soát và gây ra nỗi đau cho người yêu.