Đoạn thơ trên là một bức tranh tả thực về một cuộc sống đời thường . Câu thơ đầu '' Rồi ta thấy má em hồng một buổi '' muốn nói lên gò má cứ ửng hồng của em bé có thể là do trời lạnh hoặc có thể là do em đã làm việc mệt nhọc . Em bé còn là người biết quan tâm , yêu thương mẹ tuy chỉ qua hành động nhóm củi ở câu thơ thứ hai , hành động ấy tuy nhẹ nhàng nhưng đối với em thì em đã làm rất tốt rồi . Em bé cũng là một người khá cô đơn , '' Cái bóng nhỏ ngã trên đồi lộng gió '' , có lẽ đây là sự tủi nhục của em bé khi chẳng lấy một ai đùa vui ở bên cạnh mà chỉ có một mình nằm giữ đồi xanh gió rười rượi . Câu thơ cuối đoạn là sự cảm thông , đồng cảm của người khác đối với em khi em đã phải vất vả , là sự quan tâm của một người khác hay chính người tác giả đã đượm lên một chút lòng thương trước hình ảnh em bé ấy . Đoạn thơ muốn nói với chúng ta một lời biết thấu hiểu , đồng cảm và sẻ chia cho em bé , chính tác giả cũng là người đã cho chúng ta hiểu rằng cuộc sống này tuy có những nỗi vất vả nhưng trong đó ta vẫn có thể tìm được một viên ngọc quý , đó là sự lạc quan , yêu đời .