Âm thanh đó, đã bao lâu rồi tôi không còn nghe? Nhưng khi nhớ lại, tôi thường gắn chiếc headphone lên tai và lắng nghe những giọt âm êm cùng thôi thúc trái tim bạn nhạc Secret Garden. Thật ra âm nhạc không có sự mang đến cho tôi những hồi tưởng đẹp đẽ. Bởi tôi thật sự không quen với âm thanh khác. Âm thanh của tiếng cười, của những khúc hát, của kỉ niệm…
Có phải chúng ta đang ngày càng ít nhớ nhau hơn? Chúng ta gặp nhau qua tin nhắn, qua bài viết hay những cuộc rượt đuổi trên Facebook của nhau. Có phải vậy không? Có phải rồi chúng ta sẽ quên hết, hiểu hết về nhau mà không cần tiến lại gần nữa? Có phải vậy chăng? Có phải là cảm giác nhớ đang dần biến mất? Làm thế nào để giải bày, để xoa dịu? Nếu muốn hồi tâm chúng ta sẽ phản chiếu lặng nghe.
Tôi từng nghĩ, sẽ có ngày tôi muôn được gọi tên ai đó. Và, vâng, tôi đã tốt lên từng ngày. Có lẽ mời họ ăn kem, nói về nhau qua những dòng trạng thái trên Facebook, về me, về bạn, hay viết cho nhau một lời ban...
(Trích "Người hay chỉ là tiếng chiếm bao?", Phạm Lữ Ân, Nếu biết trăm năm là hữu hạn, NXB Hội nhà văn, 2018, tr.102-103)
Câu 1 (0,5 điểm). Đoạn trích trên thuộc kiểu văn bản nào?
Câu 2 (0,5 điểm). Dựa vào đoạn trích, hãy cho biết "một âm thanh khác" mà tác giả "thêm" được lắng nghe trong đó là âm thanh nào?
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).