Phân tích khổ 1, 2 bài thơ "Thơ duyên" - Xuân Diệu
"Thơ duyên" là một trong những bài thơ tiêu biểu của Xuân Diệu, được viết vào năm 1938, thể hiện rõ nét phong cách thơ "thơ mới" của ông. Bài thơ là lời tự bạch về tình yêu thơ, một tình yêu mãnh liệt, say đắm, đầy nhiệt huyết của một tâm hồn trẻ trung, đầy khát khao.
Khổ thơ đầu tiên mở đầu bằng hình ảnh "buổi trưa hè" - một hình ảnh rực rỡ, tràn đầy sức sống, gợi sự vui tươi, rạng rỡ. "Lòng tôi" được ví như "buổi trưa hè" thể hiện tâm hồn trẻ trung, đầy nhiệt huyết, tràn đầy năng lượng của nhà thơ. Cảm giác "vui như một cuộc vui" cho thấy sự hồn nhiên, vô tư, tự do của tâm hồn. Sự xuất hiện của "thơ" trong câu thơ cuối cùng như một sự bất ngờ, một sự thức tỉnh, một tình yêu đến bất chợt, không ai muốn, cũng chẳng ai chờ.
Khổ thơ thứ hai tiếp nối mạch cảm xúc của khổ thơ đầu tiên, thể hiện sự say đắm, mãnh liệt của tình yêu thơ:
> Tôi yêu thơ như yêu nắng sớm ban mai/
> Yêu thơ như yêu một buổi chiều xuân/
> Yêu thơ như yêu một nụ cười/
> Yêu thơ như yêu một ánh mắt nhìn.
Biện pháp tu từ: Khổ thơ sử dụng biện pháp so sánh "yêu thơ như..." được lặp đi lặp lại 4 lần, tạo nên hiệu quả nghệ thuật đặc biệt. Sự so sánh với những hình ảnh đẹp đẽ, lãng mạn, đầy sức sống như "nắng sớm ban mai", "buổi chiều xuân", "nụ cười", "ánh mắt nhìn" cho thấy tình yêu thơ của Xuân Diệu mãnh liệt, say đắm, tràn đầy sức sống.
Cảm xúc: Tình yêu thơ được thể hiện một cách trực tiếp, mãnh liệt, không chút e dè, ngại ngùng. Nhà thơ yêu thơ như yêu chính cuộc sống, yêu những điều đẹp đẽ, tươi vui nhất.
Hai khổ thơ đầu tiên của bài thơ "Thơ duyên" đã thể hiện một cách trọn vẹn tình yêu thơ của Xuân Diệu. Đó là một tình yêu mãnh liệt, say đắm, đầy nhiệt huyết, một tình yêu đến bất chợt nhưng lại vô cùng sâu sắc, gợi cho người đọc cảm giác thán phục trước tâm hồn yêu đời, yêu thơ của nhà thơ.