Trong 13 dòng thơ cuối của bài "Lối mòn xưa" của Kiên Duyên, tác giả thể hiện sự tiếc nuối và khắc khoải về những kỷ niệm xưa cũ, những dấu ấn không thể phai mờ trong tâm trí. Hình ảnh “lối mòn xưa” là biểu tượng của quá khứ, của những bước chân đã đi qua nhưng vẫn in đậm trong lòng người, là nơi chứa đựng những ký ức ngọt ngào và những nỗi niềm chưa dứt. Dù thời gian có trôi qua, những hình ảnh quen thuộc vẫn không hề phai nhạt mà càng thêm sâu sắc trong tâm hồn người. Đặc biệt, sự đối lập giữa quá khứ và hiện tại được thể hiện rõ qua những câu thơ, khi mà những thay đổi của cuộc sống không thể làm mờ đi hình ảnh xưa cũ, làm dấy lên trong lòng tác giả những cảm xúc bâng khuâng, xao xuyến. Mỗi bước chân trên lối mòn không chỉ là hành trình của thời gian mà còn là sự tìm kiếm những giá trị, những niềm tin đã mất trong quá khứ. Bằng cách này, Kiên Duyên đã khắc họa thành công nỗi nhớ về một thời đã qua và khơi dậy trong người đọc những suy tư về quá khứ và hiện tại.