Hôm ấy, tiết Ngữ văn của cô Lan tràn ngập những cảm xúc lắng đọng. Giọng cô giảng bài nhẹ nhàng như làn gió mát, từng lời văn chạm vào tâm hồn chúng em một cách dịu dàng và sâu sắc. Cô ví tác phẩm như một bức tranh sống động, nơi những con chữ biết nói, biết cười và biết khóc, làm sống dậy những cảm xúc tưởng chừng đã ngủ quên. Bàn tay cô lướt trên bảng, từng dòng phấn trắng hiện lên đều đặn như những dòng sông tri thức chảy mãi không ngừng. "Học đi đôi với hành, học đi đôi với hành," cô nhắc lại, đôi mắt ánh lên niềm hy vọng. Lớp học im phăng phắc, lũ học trò chúng em chăm chú lắng nghe, như những chú chim non háo hức chờ đợi từng giọt tri thức ngọt ngào. Tiết học kết thúc, nhưng bài giảng của cô vẫn lắng đọng trong lòng chúng em, giống như ánh nắng chiều còn lưu luyến mãi trên cành lá.