Câu 1:
Bài thơ "Tiến sĩ giấy" của Nguyễn Khuyến phản ánh hiện tượng mua quan bán chức trong xã hội phong kiến, đặc biệt là việc nhiều người được phong danh hiệu mà không có thực tài. Nguyễn Khuyến viết bài thơ này vào giai đoạn cuối thế kỷ XIX, khi xã hội phong kiến đang có nhiều biến động, với thực trạng của những "tiến sĩ giấy" - những người có danh phận nhưng không có tài đức gì nổi bật.
Câu 2:
- Bố cục bài thơ:
- Mở đầu (2 câu đầu): Mô tả về chiếc "tiến sĩ giấy" và những hình thức của nó.
- Thân bài (2 câu tiếp theo): Phê phán sự hời hợt và vô nghĩa của danh hiệu tiến sĩ không có thực tài.
- Kết bài (2 câu cuối): Tăng cường sự trào phúng, chỉ ra sự giả tạo của danh vị.
- Thể thơ: Bài thơ được viết theo thể thơ thất ngôn bát cú Đường luật. Dấu hiệu thể thơ này là mỗi câu có 7 chữ, và cách thức đối đáp giữa các câu, tuân theo quy tắc của thơ Đường luật.
Câu 3:
- Phép đối:
- Trong 2 câu thực (Cũng cờ, cũng biển, cũng cân đai. / Cũng gọi ông nghè có kém ai.), tác giả sử dụng phép đối để làm nổi bật sự giống nhau giữa người có thực tài và người chỉ có danh vị mà không có thực chất. Các từ như "cũng", "có kém ai" đối nhau thể hiện sự đối lập giữa hình thức và nội dung.
- Ngôn từ:
- "Mảnh giấy làm nên thân giáp bảng" và "Nét son điểm rõ mặt văn khôi" sử dụng hình ảnh mỉa mai để chỉ ra rằng danh hiệu tiến sĩ chỉ là một tấm giấy, không có giá trị thực sự.
- "Tấm thân xiêm áo sao mà nhẹ? / Cái giá khoa danh ấy mới hời!" thể hiện sự châm biếm về giá trị hời hợt của danh hiệu.
Câu 4:
Bên cạnh việc chỉ trích xã hội, bài thơ cũng phản ánh cái nhìn tự trào của tác giả về chính bản thân. Nguyễn Khuyến, dù có tài năng, lại phải chịu áp lực xã hội và mỉa mai việc sở hữu danh hiệu tiến sĩ mà không thể thực hiện đúng chức trách, vì thế ông tự trào chính mình. Câu thơ "Cái giá khoa danh ấy mới hời!" cũng mang tính tự trào, chỉ ra sự mỉa mai về giá trị thực của danh hiệu này đối với người có tài thật sự như ông.
Câu 5:
Bài thơ gợi cho em suy nghĩ về sự khác biệt giữa danh hiệu và thực chất trong cuộc sống và học tập. Danh hiệu có thể được trao tặng dễ dàng, nhưng không thể thay thế được năng lực thực sự và đức độ của con người. Thực chất và năng lực mới là điều quyết định giá trị lâu dài, còn danh hiệu chỉ là hình thức tạm thời, có thể "mua được" nhưng không có giá trị thực. Bài thơ phản ánh một hiện thực xã hội mà danh lợi và chức tước không nhất thiết phản ánh phẩm chất hay tài năng của con người.