“Mùi rơm rạ quê mình” của tác giả Ngọc Bích là một tác phẩm giàu cảm xúc, mang đậm chất quê hương Việt Nam. Nội dung chính của văn bản xoay quanh những hình ảnh quen thuộc của làng quê như mùi rơm rạ, tiếng gió thổi qua đồng, và những con người lam lũ, giản dị. Tác giả sử dụng ngôn ngữ mộc mạc, giản dị nhưng đầy sức gợi, khơi dậy những ký ức tuổi thơ trong lòng người đọc. Mùi rơm rạ, khói lam chiều, những con đường làng, cây đa, bến nước, sân đình đều hiện lên như những biểu tượng thân thương của quê hương. Qua những hình ảnh ấy, tác giả khơi gợi nỗi nhớ nhung, yêu thương và niềm tự hào về những giá trị truyền thống, văn hóa của làng quê Việt Nam.
Ngọc Bích không chỉ tái hiện một bức tranh làng quê tươi đẹp mà còn bày tỏ tình cảm sâu lắng với thiên nhiên và con người nơi đây. Những người nông dân trong tác phẩm hiện lên với sự lao động cần mẫn, hiền lành, chân chất, tạo nên nét đẹp văn hóa và đạo lý “uống nước nhớ nguồn” của dân tộc. Tác phẩm không chỉ gợi nhớ về một quá khứ bình dị mà còn nhắc nhở mỗi người về sự gắn bó với quê hương, nơi có những ký ức không bao giờ phai nhạt.
Từ những hình ảnh quen thuộc ấy, Ngọc Bích giúp người đọc cảm nhận được sự bình yên và giá trị tinh thần lớn lao mà quê hương mang lại. Văn bản “Mùi rơm rạ quê mình” không chỉ là lời tự sự, mà còn là lời khơi gợi niềm yêu thương sâu sắc đối với những giá trị truyền thống, nhắc nhở mỗi người phải trân trọng và gìn giữ những gì quý giá từ quê hương mình.