Ba khổ thơ cuối của bài thơ "Quê Hương" của Trúc Quỳnh đã khép lại bài thơ bằng những cảm xúc sâu lắng, thiết tha về tình yêu quê hương. Khổ thơ thứ nhất mở ra một không gian quen thuộc, giản dị với "bãi mía vườn rau với ruộng cài," "khóm trúc bờ đê chiều nhạt nắng." Những hình ảnh mộc mạc ấy gợi lên một khung cảnh thanh bình, êm ả của làng quê Việt Nam. Đặc biệt, câu thơ "Dập dờn sóng lúa chạy la đà" đã vẽ nên một bức tranh đồng quê sống động, tràn đầy sức sống.
Sang khổ thơ tiếp theo, tác giả tiếp tục khẳng định vẻ đẹp giản dị, mộc mạc của quê hương: "Quê hương mộc mạc chẳng kiêu sa/ Mái lá đơn sơ dưới nắng tà." Hai câu thơ đối nhau đã làm nổi bật lên nét đặc trưng của những ngôi nhà tranh đơn sơ, giản dị dưới ánh chiều tà. Hình ảnh "Khói toả lam chiều thơm gạo mới" đã gợi lên một mùi hương quen thuộc, ấm áp của bữa cơm gia đình, một nét đẹp văn hóa truyền thống của người Việt.
Khổ thơ cuối cùng đã khép lại bài thơ bằng một câu hỏi tu từ đầy cảm xúc: "Điệu Bắc Nam ai thật mặn mà/ Xứ Huế Trường Tiền thôn Vỹ Dạ/ Ai nghe thấy tiếng cũng mơ ra." Câu hỏi này không chỉ thể hiện tình yêu quê hương tha thiết của tác giả mà còn gợi lên trong lòng người đọc những cảm xúc bâng khuâng, xao xuyến về quê hương. Đặc biệt, việc nhắc đến "Xứ Huế Trường Tiền thôn Vỹ Dạ" đã làm cho bài thơ thêm phần sâu lắng và gợi cảm. Ba khổ thơ cuối đã góp phần làm nổi bật chủ đề của bài thơ, đó là tình yêu quê hương sâu nặng, thiết tha của tác giả.