Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Tưởng tượng và kể lại câu chuyện xúc động khi quay về thăm trường cũ sau 10 năm

hay tuong tuong va ke lai cau chuyen 10 nam sau khi tham truong cu (50dong)
4 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
26
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Sau mười năm xa cách, tôi quyết định quay về thăm trường cũ. Khi đặt chân vào cổng trường, hình ảnh xưa cũ lại ùa về trong tâm trí. Những hàng cây xanh rợp bóng, tiếng ve kêu rả rích mỗi mùa hè, và những kỷ niệm vô tư của tuổi học trò.

Bước vào lớp học cũ, tôi nhận ra bàn ghế vẫn y nguyên, nhưng mọi thứ có phần xô bồ hơn. Những đứa bạn ngày nào giờ đã trở thành những người trưởng thành, có người đã lập gia đình, có người đang theo đuổi ước mơ. Tôi gặp lại Thảo, bạn thân nhất, cô vẫn ngọt ngào như xưa, nhưng ánh mắt đã mất đi phần nào sự hồn nhiên.

Chúng tôi cùng ngồi xuống ghế đá, ôn lại những kỷ niệm buồn vui. Có lần, Thảo mơ ước sẽ cùng tôi du học, nhưng cuộc sống đã đưa mỗi người theo một con đường riêng. Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, nhưng trong phút chốc, tiếng cười đã xóa tan không khí buồn bã.

Kết thúc buổi gặp gỡ, một cảm giác ấm áp và hạnh phúc tràn ngập trong lòng. Dù thời gian có trôi qua, tình bạn vẫn bền chặt. Tôi nhận ra rằng, dù ở đâu, những kỷ niệm và tình bạn sẽ luôn là hành trang quý giá nhất trong cuộc đời.
2
1
Avicii
04/01 13:20:29
+5đ tặng

Mười năm... một khoảng thời gian đủ dài để một đứa trẻ trở thành người lớn, một hạt mầm thành cây cổ thụ, và một ngôi trường in đậm dấu ấn thanh xuân trong tôi cũng đã thay đổi. Ngày tôi trở lại, là một ngày hè tháng Sáu, nắng vàng rực rỡ nhưng không gay gắt, gió nhẹ nhàng mơn man như muốn chào đón người con xa trở về.

Cổng trường vẫn đứng đó, uy nghiêm và quen thuộc, nhưng hàng phượng vĩ đỏ rực ngày nào đã được thay thế bằng những hàng sao đen cao vút, tán lá xum xuê che bóng mát cả một góc sân. Tôi khẽ chạm tay vào thân cây, cảm nhận lớp vỏ sần sùi, bất giác nhớ về những buổi trưa trốn nắng dưới gốc phượng, cùng lũ bạn bày trò nghịch ngợm. Sân trường rộng rãi hơn, được lát gạch mới tinh tươm, nhưng vắng lặng đến lạ thường. Không còn tiếng cười đùa ríu rít của những giờ ra chơi, không còn những trận bóng đá nảy lửa dưới cái nắng chang chang. Chỉ có tiếng ve kêu râm ran trong những tán lá, và tiếng gió xào xạc khẽ lay động cành cây.

Tôi bước chầm chậm vào hành lang lớp học cũ. Mọi thứ dường như nhỏ bé hơn so với ký ức của tôi. Bàn ghế đã cũ kỹ, những vết mực lem luốc ngày nào vẫn còn in dấu, như chứng nhân cho một thời học trò tinh nghịch. Bảng đen đã được thay bằng bảng trắng, hiện đại hơn, nhưng tôi vẫn nhớ cái cảm giác hồi hộp mỗi khi thầy cô viết phấn trắng lên bảng, và tiếng phấn kêu kẽo kẹt mỗi khi có ai đó lên bảng giải bài tập.

Một cảm giác bồi hồi xen lẫn chút tiếc nuối trào dâng trong lòng. Tôi nhớ những buổi học căng thẳng, những bài kiểm tra run rẩy, những đêm thức khuya học bài dưới ánh đèn vàng. Tôi nhớ những trò đùa tinh quái, những lời trêu chọc vô tư của bạn bè. Tôi nhớ cả những rung động đầu đời, những ánh mắt trao nhau vụng trộm, những lá thư tình viết vội giấu trong ngăn bàn. Tất cả như vừa mới hôm qua, nhưng cũng đã xa xôi lắm rồi.

Tôi dừng chân trước cửa lớp 12A1 năm ấy. Cánh cửa gỗ đã bạc màu, nhưng tấm bảng tên lớp vẫn còn đó, như một lời nhắc nhở về một thời đã qua. Tôi khẽ đẩy cửa bước vào. Lớp học trống trải, chỉ còn lại những dãy bàn ghế im lìm. Tôi hình dung ra cảnh lớp học ồn ào, náo nhiệt với những gương mặt thân quen. Tôi nhớ cô giáo chủ nhiệm hiền từ, giọng nói ấm áp và nụ cười luôn nở trên môi. Tôi nhớ những người bạn cùng lớp, mỗi người một tính cách, mỗi người một ước mơ.

Bỗng một giọng nói trong trẻo vang lên, cắt ngang dòng hồi tưởng của tôi: “Chào anh, có phải cựu học sinh của trường không ạ?”. Tôi quay lại và nhìn thấy một cô bé với chiếc khăn quàng đỏ trên vai, khuôn mặt tươi tắn và đôi mắt sáng ngời. Tôi mỉm cười: “Đúng vậy, anh là học sinh khóa…”. Và thế là tôi bắt đầu kể cho em nghe những câu chuyện về một thời đã qua, về những kỷ niệm đẹp đẽ dưới mái trường này, về những người thầy cô kính mến, và về những người bạn thân thương.

Khi bóng chiều dần buông xuống, tôi rời khỏi trường với một cảm giác nhẹ nhàng và thanh thản. Mười năm đã trôi qua, nhiều thứ đã thay đổi, nhưng những kỷ niệm về mái trường xưa vẫn mãi là một phần ký ức đẹp đẽ trong tôi. Mái trường ấy, dù đã khác xưa, vẫn là nơi tôi luôn nhớ về với tất cả tình yêu và lòng biết ơn.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Chou
04/01 13:22:54
+4đ tặng
Mười năm… một thập kỷ đã trôi qua kể từ ngày tôi rời xa mái trường cấp ba thân thương. Hôm nay, tôi trở lại, lòng đầy ắp những cảm xúc khó tả. Cổng trường vẫn đó, vẫn màu xanh quen thuộc, nhưng có vẻ cũ kỹ hơn, nhuốm màu thời gian. Hàng phượng vĩ hai bên đường vào đã cao lớn hơn, tán lá xum xuê che bóng mát cả một khoảng sân rộng.

Bước chân vào sân trường, tôi ngỡ ngàng trước những thay đổi. Sân trường đã được lát gạch đỏ sạch đẹp, thay cho sân đất lầy lội ngày xưa. Khu nhà hiệu bộ được xây mới khang trang, hiện đại hơn. Dãy lớp học ba tầng quen thuộc vẫn còn đó, nhưng đã được sơn sửa lại, trông tươi mới hơn.

Tôi tìm đến gốc cây bàng già ở góc sân trường, nơi tôi và lũ bạn thường tụ tập mỗi giờ ra chơi. Cây bàng vẫn đứng đó, vẫn tỏa bóng mát rượi. Tôi khẽ chạm vào thân cây xù xì, những kỷ niệm ùa về như một thước phim quay chậm.

Tôi nhớ những buổi trưa hè trốn nắng dưới bóng cây, những câu chuyện cười rôm rả, những trò chơi tinh nghịch. Tôi nhớ những trận đá cầu nảy lửa trên sân trường, những tiếng hò reo cổ vũ vang vọng. Tôi nhớ những giờ học căng thẳng, những bài kiểm tra hồi hộp.

Tôi đi dọc hành lang, nhìn vào những lớp học. Tiếng giảng bài của thầy cô, tiếng đọc bài của học sinh vẫn vang vọng đâu đây, nhưng những gương mặt đã đổi thay. Bảng đen phấn trắng đã được thay bằng bảng tương tác hiện đại.

Tôi bất ngờ gặp lại cô Hoa, cô giáo chủ nhiệm lớp 12 của tôi. Cô đã già hơn nhiều, mái tóc đã điểm bạc, nhưng nụ cười vẫn hiền hậu như ngày nào. Cô nhận ra tôi, ôm chầm lấy tôi, hỏi han về cuộc sống của tôi.

Tôi kể cho cô nghe về công việc, về gia đình, về những ước mơ mà tôi đang theo đuổi. Cô lắng nghe tôi nói, ánh mắt ánh lên niềm tự hào. Tôi cũng gặp lại một vài người bạn cũ, những người đã cùng tôi trải qua những năm tháng học trò tươi đẹp.

Chúng tôi ôm chầm lấy nhau, cười nói vui vẻ, ôn lại những kỷ niệm xưa, những trò nghịch ngợm dại khờ. Thời gian dường như ngừng trôi trong khoảnh khắc ấy.

Buổi chiều tà, tôi rời trường, lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. Mười năm đã trôi qua, mọi thứ đã thay đổi, nhưng những kỷ niệm về mái trường xưa vẫn mãi mãi là một phần ký ức đẹp đẽ trong tôi.

Tôi tin rằng, dù đi đâu, làm gì, tôi cũng sẽ không bao giờ quên được mái trường này, nơi đã chắp cánh cho tôi bay vào tương lai. Nơi đây mãi mãi là ngôi nhà thứ hai của tôi. Những kỷ niệm ùa về, sống động như vừa mới ngày hôm qua, khiến tôi không khỏi xúc động. Mái trường xưa, mãi là một phần ký ức không thể nào quên trong trái tim tôi.








 
1
1
tina owo
04/01 13:25:11
+3đ tặng

10 năm sau, về thăm trường cũ

Mười năm trôi qua, tôi trở về thăm lại ngôi trường cấp hai thân yêu – nơi đã gắn bó với biết bao kỷ niệm thời thơ ấu. Một buổi sáng mùa thu trong trẻo, tôi bước qua cánh cổng sắt quen thuộc, lòng ngập tràn cảm xúc khó tả. Trường vẫn còn đó, nhưng dường như đã thay đổi rất nhiều.

Những hàng cây bàng trên sân trường ngày xưa giờ đã cao lớn hơn, tỏa bóng rợp cả một góc sân. Tôi nhớ như in dưới tán cây ấy, lũ bạn chúng tôi từng tụ tập mỗi giờ ra chơi để kể nhau nghe đủ thứ chuyện. Giờ đây, chỗ ấy đã có thêm những chiếc ghế đá mới tinh, nhưng cái cảm giác thân quen thì vẫn còn vẹn nguyên.

Tôi đi dọc hành lang, đôi chân dẫn tôi đến lớp học ngày nào. Căn phòng ấy, nơi chúng tôi từng cười đùa, từng hồi hộp trước mỗi tiết kiểm tra. Bảng đen giờ đây đã được thay bằng bảng trắng hiện đại, những bức tường cũng được sơn lại sáng sủa hơn. Thế nhưng, nhìn đâu tôi cũng thấy bóng dáng của một thời áo trắng. Tôi khẽ bước vào lớp, ngồi xuống chiếc bàn cuối lớp mà ngày xưa tôi hay chọn. Hình như vẫn còn vương lại chút ký ức những buổi học nhóm sôi nổi, những ánh mắt vụng trộm khi cô giảng bài.

Bất chợt, một giọng nói quen thuộc vang lên:

  • "Thư phải không? Lâu lắm mới gặp em!"
    Tôi quay lại, xúc động nhận ra cô giáo chủ nhiệm năm lớp 9. Cô vẫn vậy, chỉ có mái tóc điểm thêm vài sợi bạc. Chúng tôi ngồi trò chuyện rất lâu, nhắc lại những kỷ niệm đáng nhớ của cả lớp. Cô nói rằng, mỗi lần nhìn các em học sinh mới, cô lại nhớ đến lớp chúng tôi – những đứa học trò nghịch ngợm nhưng luôn tràn đầy năng lượng.

Sau khi chào cô, tôi lang thang quanh sân trường thêm một lúc nữa. Tiếng trống trường vang lên làm tôi bồi hồi. Tôi nhớ những ngày cuối cấp, khi cả lớp cùng nhau nỗ lực chuẩn bị cho kỳ thi, những giọt nước mắt và cả nụ cười khi nhận kết quả. Đó là những khoảnh khắc đáng giá nhất trong cuộc đời tôi.

Rời trường, lòng tôi ngập tràn cảm xúc. 10 năm trôi qua, tôi nhận ra rằng dù cuộc sống có thay đổi, thì ngôi trường này vẫn luôn là một phần không thể phai nhòa trong ký ức. Nó không chỉ là nơi cho tôi kiến thức mà còn dạy tôi cách yêu thương, trân trọng những giá trị của cuộc sống. Tôi thầm hứa sẽ sống tốt hơn, xứng đáng với những gì mình đã nhận được từ mái trường yêu dấu.





 
1
1
Đặng Mỹ Duyên
04/01 13:25:30
+2đ tặng
Mười năm sau, tôi trở lại trường cũ, nơi từng in dấu bao kỷ niệm tuổi thơ. Con đường quen thuộc nay đã rợp bóng cây xanh mát, những ngôi nhà thấp tầng giờ đã được thay thế bằng những tòa nhà cao tầng khang trang. 
 
Bước vào cổng trường, tôi như lạc vào một thế giới hoàn toàn khác. Sân trường rộng rãi, sạch sẽ, được lát gạch men bóng loáng. Những hàng cây cổ thụ vẫn sừng sững, nhưng đã thêm phần uy nghi, trầm mặc. 
 
Tôi tìm đến lớp học cũ, nơi từng gắn bó với bao kỷ niệm vui buồn. Căn phòng giờ đã được sơn sửa lại, bàn ghế mới tinh, bảng đen đã được thay bằng bảng điện tử hiện đại. 
 
Tôi nhớ lại những ngày tháng học trò hồn nhiên, vô tư. Những giờ học căng thẳng, những trò chơi sôi nổi, những tình bạn đẹp đẽ. Tôi nhớ thầy cô, những người đã dìu dắt chúng tôi trưởng thành. 
 
Tôi gặp lại cô giáo chủ nhiệm năm xưa, giờ đây mái tóc đã điểm bạc, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự hiền từ, ấm áp. Cô vui mừng khi gặp lại tôi, hỏi han về cuộc sống hiện tại. 
 
Tôi kể cho cô nghe về công việc, về gia đình, về những ước mơ và hoài bão của mình. Cô lắng nghe một cách trìu mến, đôi mắt ánh lên niềm tự hào. 
 
Tôi rời trường cũ với tâm trạng bồi hồi, xúc động. Mười năm đã trôi qua, nhưng những kỷ niệm về trường cũ vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí tôi. Nơi đây là một phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi, là nơi đã gieo mầm cho những ước mơ và hoài bão của tôi. 
 
Tôi sẽ mãi nhớ về trường cũ, về những người thầy, người cô, những người bạn đã cùng tôi trải qua những năm tháng đẹp đẽ nhất của tuổi trẻ.
 
Đặng Mỹ Duyên
Like bài viết này nhé thanks you bạn

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×