Mười năm sau, tôi trở lại trường cũ, nơi từng in dấu bao kỷ niệm tuổi thơ. Con đường quen thuộc nay đã rợp bóng cây xanh mát, những ngôi nhà thấp tầng giờ đã được thay thế bằng những tòa nhà cao tầng khang trang.
Bước vào cổng trường, tôi như lạc vào một thế giới hoàn toàn khác. Sân trường rộng rãi, sạch sẽ, được lát gạch men bóng loáng. Những hàng cây cổ thụ vẫn sừng sững, nhưng đã thêm phần uy nghi, trầm mặc.
Tôi tìm đến lớp học cũ, nơi từng gắn bó với bao kỷ niệm vui buồn. Căn phòng giờ đã được sơn sửa lại, bàn ghế mới tinh, bảng đen đã được thay bằng bảng điện tử hiện đại.
Tôi nhớ lại những ngày tháng học trò hồn nhiên, vô tư. Những giờ học căng thẳng, những trò chơi sôi nổi, những tình bạn đẹp đẽ. Tôi nhớ thầy cô, những người đã dìu dắt chúng tôi trưởng thành.
Tôi gặp lại cô giáo chủ nhiệm năm xưa, giờ đây mái tóc đã điểm bạc, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự hiền từ, ấm áp. Cô vui mừng khi gặp lại tôi, hỏi han về cuộc sống hiện tại.
Tôi kể cho cô nghe về công việc, về gia đình, về những ước mơ và hoài bão của mình. Cô lắng nghe một cách trìu mến, đôi mắt ánh lên niềm tự hào.
Tôi rời trường cũ với tâm trạng bồi hồi, xúc động. Mười năm đã trôi qua, nhưng những kỷ niệm về trường cũ vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí tôi. Nơi đây là một phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi, là nơi đã gieo mầm cho những ước mơ và hoài bão của tôi.
Tôi sẽ mãi nhớ về trường cũ, về những người thầy, người cô, những người bạn đã cùng tôi trải qua những năm tháng đẹp đẽ nhất của tuổi trẻ.