Mùa thu, một mùa của sự thay đổi, của những nỗi niềm sâu lắng. Và trong những áng thơ đẹp về mùa thu, tôi đặc biệt ấn tượng với bài thơ “Mùa thu với mẹ” của nhà thơ Tô Hoài. Bài thơ đã vẽ nên một bức tranh cảm động về tình mẫu tử thiêng liêng, khiến lòng tôi tràn đầy những xúc cảm khó tả.
Qua những câu thơ giản dị mà xúc động, tác giả đã vẽ nên một bức chân dung sống động về người mẹ Việt Nam. Mẹ là hiện thân của tình yêu thương bao la, là chỗ dựa vững chắc cho con cái. Hình ảnh “đèn dầu thao thức trong mưa”, “sương khói dăng mờ quạnh quẽ”, “heo may bạc dần tóc mẹ”… đã khắc sâu vào tâm trí người đọc, gợi lên những cảm xúc sâu lắng.
Mẹ là người phụ nữ tần tảo, chịu thương chịu khó, luôn lo lắng cho chồng con. Dù cuộc sống có nhiều khó khăn, mẹ vẫn luôn dành những gì tốt đẹp nhất cho con. Hình ảnh người mẹ “chờ chồng nuôi con lặng lẽ” đã gợi lên trong lòng ta sự cảm phục sâu sắc trước sự hy sinh thầm lặng của mẹ.
Tình mẫu tử là một trong những tình cảm thiêng liêng nhất. Bài thơ của Tô Hoài đã giúp ta hiểu rõ hơn về tình yêu thương vô bờ bến của mẹ dành cho con. Qua đó, ta càng trân trọng những gì mà mẹ đã dành cho mình.
Mùa thu về, cũng là lúc ta cảm nhận sâu sắc hơn về sự ấm áp của gia đình. Hình ảnh “nắng như hoa cúc trổ vàng” gợi lên một không gian ấm áp, yên bình. Đó cũng là lúc ta nhớ về mẹ nhiều hơn, nhớ về những kỷ niệm tuổi thơ bên mẹ.
Bài thơ “Mùa thu với mẹ” không chỉ là một tác phẩm văn học, mà còn là lời nhắc nhở chúng ta về tình yêu thương gia đình, về công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ. Qua bài thơ, tôi càng thêm yêu thương và trân trọng mẹ của mình. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng mẹ.