Bài thơ "Vườn xưa" của Tế Hanh là một tác phẩm đặc sắc thể hiện tình cảm sâu lắng của tác giả với quê hương, với những kỷ niệm tuổi thơ gắn bó với cảnh vật quê nhà. Một trong những nét đặc sắc của bài thơ là việc sử dụng hình thức nghệ thuật rất tinh tế, góp phần làm nổi bật cảm xúc, suy tư của tác giả.
Thứ nhất, Tế Hanh sử dụng thể thơ tự do, không bị gò bó về câu chữ hay âm điệu, giúp bài thơ dễ dàng truyền đạt cảm xúc một cách tự nhiên và chân thành. Cấu trúc bài thơ có sự kết hợp giữa các câu ngắn và câu dài, tạo ra một nhịp điệu linh hoạt, phù hợp với nội dung mà tác giả muốn thể hiện. Cảm giác về thời gian và không gian cũng được thể hiện rất rõ qua cách chọn lựa từ ngữ và câu cú trong bài.
Thứ hai, hình ảnh thiên nhiên trong "Vườn xưa" được Tế Hanh khắc họa rất sinh động và giàu sức biểu cảm. Những hình ảnh như "vườn xưa", "cánh đồng lúa", "con sông nhỏ" không chỉ là những chi tiết cụ thể mà còn mang một tầng ý nghĩa sâu xa, thể hiện nỗi nhớ nhung, sự hoài niệm của tác giả đối với một thời thơ ấu đã qua. Qua đó, Tế Hanh đã thể hiện được sự gắn bó, sự trìu mến với cảnh vật quê hương.
Ngoài ra, tác giả còn sử dụng những biện pháp tu từ như ẩn dụ và nhân hóa để làm phong phú thêm vẻ đẹp của bài thơ. Ví dụ, việc miêu tả những cây cổ thụ trong vườn xưa như "nổi buồn" hay "hồi ức" tạo nên một mối liên hệ cảm xúc giữa con người và thiên nhiên, khiến cảnh vật không chỉ là vật thể mà còn mang tính cách, có sức sống riêng.
Tóm lại, "Vườn xưa" của Tế Hanh là một bài thơ tiêu biểu với hình thức nghệ thuật rất độc đáo và giàu tính biểu cảm. Qua những biện pháp nghệ thuật như thể thơ tự do, hình ảnh thiên nhiên sinh động, cùng những biện pháp tu từ, bài thơ đã truyền tải được những cảm xúc mãnh liệt và sâu sắc của tác giả đối với quê hương và kỷ niệm tuổi thơ.