Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Phê bình là một điều không ai muốn, đặc biệt là khi chúng ta cảm thấy những gì mình làm là đúng. Tuy nhiên, đôi khi chính những lời phê bình lại là chìa khóa giúp ta nhận ra điểm yếu và trưởng thành hơn trong cuộc sống. Tôi vẫn nhớ rõ một lần phê bình trong lớp học mà đến nay tôi vẫn cảm thấy biết ơn, vì nó đã giúp tôi thay đổi và hoàn thiện bản thân hơn rất nhiều.
Lần đó, vào một buổi sáng đầu năm học, thầy giáo chủ nhiệm của chúng tôi yêu cầu mỗi học sinh viết một bài tập làm văn để kiểm tra khả năng viết luận của mình. Bài viết của tôi có thể nói là rất "tự mãn", vì tôi luôn nghĩ mình đã làm rất tốt. Tôi dành nhiều thời gian cho bài văn, chọn lọc từ ngữ, sắp xếp câu chữ cẩn thận. Sau khi nộp bài, tôi rất tự tin và chờ đợi kết quả với niềm vui thích.
Mấy ngày sau, khi thầy trả lại bài, tôi nhìn vào điểm số và cảm thấy ngỡ ngàng. Tôi nhận được điểm 5, một điểm không hề xứng với công sức tôi bỏ ra. Cảm giác bực bội dâng lên trong lòng tôi. Nhưng thay vì thể hiện sự phẫn nộ hay bực tức, tôi quyết định hỏi thầy lý do tại sao tôi lại nhận được điểm thấp như vậy.
Thầy nhìn tôi và nói: "Em đã viết khá nhiều điều hay, nhưng bài văn của em thiếu đi sự rõ ràng và thuyết phục. Em đã viết lạc đề, không đi vào trọng tâm câu hỏi mà chỉ dừng lại ở những suy nghĩ hời hợt. Em cần phải rèn luyện cách tổ chức bài viết sao cho mạch lạc và có sự liên kết chặt chẽ giữa các phần." Lời phê bình của thầy là một gáo nước lạnh dội vào tôi, nhưng sau đó, tôi đã nhận ra rằng thầy hoàn toàn đúng.
Trước đó, tôi luôn tự cho mình là người có khả năng viết tốt, và tôi không nhận thấy điểm yếu trong cách diễn đạt của mình. Nhưng qua lời phê bình của thầy, tôi hiểu rằng một bài viết không chỉ cần có nội dung phong phú mà còn phải đảm bảo sự mạch lạc, logic và rõ ràng. Không thể chỉ chăm chăm vào việc dùng từ ngữ đẹp đẽ mà quên đi mục tiêu chính của bài viết.
Kể từ đó, tôi bắt đầu chú trọng hơn vào việc đọc lại bài viết của mình để chắc chắn rằng tất cả các phần đều liên kết chặt chẽ với nhau. Tôi học cách phân tích đề bài kỹ càng, xây dựng dàn ý trước khi viết, và đặc biệt là tìm ra những điểm có thể cải thiện trong bài viết của mình. Sau một thời gian kiên trì và nỗ lực, bài văn của tôi đã có sự tiến bộ rõ rệt. Đoạn văn có sự chuyển tiếp mượt mà hơn, các luận điểm được thể hiện rõ ràng và có sức thuyết phục.
Lời phê bình của thầy không chỉ giúp tôi nhận ra lỗi sai mà còn là bài học quý giá về việc không bao giờ được tự mãn với những gì mình có, mà luôn phải tìm cách hoàn thiện bản thân. Những lời phê bình có thể làm ta tổn thương, nhưng nếu biết nhìn nhận và rút ra bài học, chúng sẽ trở thành bước đệm giúp ta trưởng thành và tiến xa hơn.
Nhờ lần phê bình đó, tôi không chỉ cải thiện kỹ năng viết mà còn học được cách nhìn nhận mọi việc một cách khiêm tốn và cầu tiến hơn. Đến nay, mỗi khi gặp phải lời phê bình, tôi đều lắng nghe một cách cẩn thận, không vội vàng phản ứng mà tìm ra cách để thay đổi và hoàn thiện chính mình. Cảm ơn những lời phê bình, vì chúng giúp tôi nhận ra những thiếu sót và trưởng thành hơn từng ngày.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |