Những ngày còn bé, bố mẹ thường đưa tôi về quê chơi. Ở đó có rất nhiều thứ mà trước đây tôi trưa thấy bao giờ, đó chính là những cánh đồng lúa vàng ươm, những con cò trắng nhưng điều khiến tôi thấy thú vị nhất là con sông quê tôi Ngày hè nắng chói chang thế mà vẫn thấy bóng dáng đâu đó của các bác nông dân đang làm việc ngoài đồng, chán quá không ngủ được tôi bèn ra bờ sông ngồi chơi cho mát. Cái nắng như thiêu đốt của lửa làm tôi thấy mệt mỏi nên bèn tựa lưng vào gốc cây bên đó nghỉ ngơi chút, và bạn biết tôi đã thấy gì không? Tôi thấy dọc bờ sông là những khóm lau trắng đang vui đùa cùng gió, những sinh vật bé nhỏ đang ẩn nấp dưới những khóm lau ấy nào là chuồn chuồn, châu chấu... đều là những thứ quá mới mẻ với tôi vì ở thành thị làm gì có thấy được mà có thì cũng chỉ là trong những trang sách về côn trùng mà thôi. Dòng sông hiền hòa như người mẹ đang ru con ngủ, ồ xem kìa bà mẹ hiền ấy có 1 chiếc áo màu xanh nhạt trông mới đẹp làm sao, dáng điệu trông thật nhẹ nhàng, thướt tha trông như một cô người mẫu đang mặc áo dài. Mặt nước nhè nhẹ động như đang đưa tay ra múa, điệu múa mới tuyệt diệu làm sao. Ồ trông kìa có vẻ như là đang diễn ra 1 buổi nhạc hội ngay trên mặt nước, những giai điệu ấy nghe mới hay làm sao. Tôi nhìn vào đồng hồ thì cũng đã khá muộn rồi nên phải về nhà ngay, dù rất tiếc nhưng không về thì sẽ làm mọi người lo lắng. Và hôm nay tôi cảm thấy rất vui khi được nghe những giai điệu tuyệt vời và được thấy những thứ trước đây chỉ nhìn thấy trong những trang sách.