LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Đóng vai thúy kiều viết bài văn

Đóng vai thúy kiều viết bài văn 
2 trả lời
Hỏi chi tiết
78
1
0
Dtct
13/11/2021 09:43:02
+5đ tặng

Trước lầu Ngưng Bích, từng ngày, ta cứ ngồi thơ thẩn, mắt nhìn về phía vô định, tựa nhưng chẳng có gì có thể ảnh hưởng đến ta. Khuôn mặt kỳ sắc đượm vẻ buồn khiến cho khu lầu bỏ hoang này càng vắng lặng hơn. Gió thổi làm vài cọng tóc ta khẽ bay, nhưng chẳng làm ta quan tâm như người có thể xác nơi này mà linh hồn đã bay đi đi tìm lối thoát cho sự giam cầm của Tú Bà ở Lầu Ngưng Bích – cái tên thật đẹp nhưng lại khác xa với vẻ ngoài của nó.

Đây là khu lầu bị bỏ hoang nằm trơ trọi giữa bốn bề mênh mông là nước. Nó cao ngất, đứng trên lầu như sắp với được Mặt Trăng.Từ trên lầu nhìn ra chỉ thấy những dãy núi xa xăm ,cồn cát bụi bay mịt mù. Thúy Kiều ta đã quen với việc suốt ngày ở trong cái lầu buồn tẻ, sớm quen với việc trò chuyện cùng cây cỏ hoa lá nơi đây. Hôm nay lại là một ngày mới trôi qua trong lầu Ngưng Bích, mọi thứ dường như chẳng thay đổi kể từ ngày bị Tú Bà giam lỏng nơi đây, ta vẫn phải ở nơi này, gió lạnh lẽo vẫn thổi vào.

Nhớ lúc bị Mã Giám Sinh mua, tủi nhục biết bao, tưởng chừng phải làm vợ người ta, ai ngờ đâu, vừa một khắc, đã phải trở thành con cờ của Tú Bà, giúp mụ kiếm tiền, phải vào chốn thanh lâu mà ta kinh tởm nhất. Ngay cả ta cũng kinh tởm bản thân mình.Nhưng biết làm sao bây giờ,để đổi lấy sự bình yên cho phụ mẫu và em gái, ta đành lòng đem bán tấm thân mình cho người khác. Buồn tủi, cô đơn biết bao nhiêu, một mình trong đêm, hình ảnh người đàn ông mà tôi hằng đêm thương nhớ lại hiện ra trong tâm trí ta.

Nhớ lại đêm cùng đính ước với Kim Trọng, khoảng thời gian ta cùng chàng bên nhau, hạnh phúc biết bao nhiêu. Giờ ngồi nơi này, những kỉ niệm mà ta từng nhớ như in lại như vết dao đâm vào lòng ta, ta đã phụ lời thề với chàng, không còn trong sạch, làm sao dám quay về mà gặp chàng đây. Buồn thương, ta lại nhớ về cha mẹ. Ta nghĩ bây giờ chắc họ lại ngóng chờ con gái nâng niu của họ quay về, nhưng họ nào biết ta đã bị vấy bẩn,đã không có tư cách đoàn tụ sum họp cùng họ.

Ta lại xót xa lúc cha mẹ tuổi già sức yếu lẽ ra mình phải ở bên để đỡ đần, phụng dưỡng thì nay lại phải xa xôi cách biệt. Ta tự hỏi, không biết giờ đây ai đang chăm sóc cha mẹ, ai là người trời nóng bức thì quạt cho cha mẹ ngủ, trời lạnh giá thì vào nằm trước trong giường cho ấm chiếu chăn để cha mẹ được yên giấc ? Kể từ ngày xa cha mẹ đến nay đã mấy mùa mưa nắng. Quê nhà chắc đã nhiều sự đổi thay. Cha mẹ mỗi ngày thêm già yếu, mà con thì lưu lạc xứ người…

Nghĩ đến đây, lòng ta vô cùng đau đớn, nghĩ mình đã phụ công sinh thành nuôi dưỡng của họ Gió lại thổi vào khiến tóc bay phất phới, ta trông về phía cửa biển. Chiều buông, cả một vùng nước non bát ngát, hoang vắng khiến nỗi cô đơn của ta càng thêm nhiều. Xa xa, thuyền ai thấp thoáng lúc ẩn, lúc hiện. Hãy nhìn lên ngọn thác kia đi, ngọn nước vừa đổ xuống xô đẩy cánh hoa lạc loài tan tác trôi xuôi như cuộc đời ta bị số phận vùi dập đưa đẩy. Ta trông sang nội cỏ, chân mây, mặt đất… Mọi thứ, tiếp nối nhau thành một màu xanh rợn ngợp. Trông xuống mặt duềnh. Ngọn gió thổi mạnh cuốn theo sóng biển ầm ầm, thét gào xung quanh như một dự báo hãi hùng về số phận, cuộc đời mình.

Vào vai Thúy Kiều kể lại Kiều ở lầu Ngưng Bích - Mẫu 1

Mã Giám Sinh nhân cách kém cỏi, lòng tham không đáy, tôi có ngờ đâu hắn cũng là phường “buôn thịt bán người”, mê muội trước đồng tiền mà đã nỡ bán tôi cho Tú Bà, một bà chủ lầu xanh nức tiếng trong vùng. Biết được sự tình, tôi ta tủi nhục quá độ, toan rút dao tự vẫn. Tú Bà đứng cạnh, hoảng hồn ngăn cản vì sợ mất món tiền lớn vừa mới giao cho họ Mã.

Tú Bà quả thực là tay lọc lõi, già đời trong nghề. Sợ tôi quẫn trí làm liều, mụ mang lời ngon ngọt ra dụ dỗ, hứa hẹn nhiều điều. Mụ khuyên tôi đến lầu Ngưng Bích nghỉ dưỡng một thời gian cho khuây khỏa rồi hứa sẽ tìm một tấm chồng xứng đáng cho ta. Mụ khóc lóc than trách rằng mình cũng bị Mã Giám Sinh lừa gạt chứ sự tình chẳng muốn thế. Tin lời, tôi tạm đến Ngưng Bích. Ngay lập tức, mụ biệt giam tôi ở đây, không cho ai tiếp cận đồng thời cho người canh phòng hết sức cẩn trọng. Biết mình chẳng thoát được, tôi đành ngồi đợi cho ngày tháng dần trôi mà trong lòng muôn vàn ngán ngẩm.

Mỗi ngày, mình tôi một bóng. Sớm nhìn trông cửa biển bốn bề mênh mông, tối quạnh hiu, bẽ bàng đối diện ngọn đèn. Nỗi lòng thương cha nhớ mẹ đau đáu chẳng biết tỏ cùng ai. Làm thân con gái, chưa từng hạnh phúc thì đã sa vào cạm bẫy cuộc đời.

Đêm tối bao trùm lầu vắng. Ánh trăng mịt mờ cuối dãy núi xa. Không gian vốn đã hoang vắng giờ càng thêm tàn tạ. Chợt nghĩ về chàng Kim mà trong lòng quặn thắt, nước mắt giàn giụa trên mi. Chắc giờ này, chàng cũng đang mong mỏi ta, ngày trong mai chờ vò võ. Chén rượu năm xưa còn nồng trên môi mà giờ người đã xa quá. Lời nguyện ước chưa thành mà cuộc tình đã tan tành, chia lìa đôi ngả. Dẫu Thúy Vân đã nhận lời thay tôi kết duyên cùng chàng, vẹn lời nguyền ước nhưng trái tim làm sao quên được những mặn nồng ái ân. Tiếc thay, chim không về tổ, cá đã lạc bầy, giờ nơi đất khách quê người, muôn trùng cách biệt, biết bao giờ được mới được đoàn viên. Thân tôi giờ đây đã bị làm nhục, thanh danh vấy bẩn, tấm thân này gột rửa đến bao giờ cho vơi. Hỡi ôi, dẫu có muốn thì cũng chẳng còn mặt mũi nào mà trở về gặp chàng, gợi lại tình xưa. Nghĩ mà càng thêm đau.

Ngày tôi cất bước đi cùng họ Mã, chắc cha và em cũng đã được quan phủ cho xuất lao. Sự đời tai bay vạ gió, ông trời oán giận điều chi mà nỡ trừng phạt để đến nỗi vướng vòng lao lý, kẻ nam người bắc muôn vàn khổ sầu. Xót xa khi nghĩ về mẹ ngày đêm tựa cửa ngóng trông con về. Cánh nhạn đi về bao tối mà tin con vẫn bặt vô âm tín. Giờ đây, biết còn ai quạt nồng ấp lạnh, phụng dưỡng song thân cho chu toàn. Chữ hiếu chưa tròn, phân mình bơ vơ nơi góc bể chân trời, càng nghĩ càng thêm xót xa.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Vũ Đại Dương
13/11/2021 09:55:23
+4đ tặng

Mã Giám Sinh nhân cách kém cỏi, lòng tham không đáy, tôi có ngờ đâu hắn cũng là phường “buôn thịt bán người”, mê muội trước đồng tiền mà đã nỡ bán tôi cho Tú Bà, một bà chủ lầu xanh nức tiếng trong vùng. Biết được sự tình, tôi ta tủi nhục quá độ, toan rút dao tự vẫn. Tú Bà đứng cạnh, hoảng hồn ngăn cản vì sợ mất món tiền lớn vừa mới giao cho họ Mã.

Tú Bà quả thực là tay lọc lõi, già đời trong nghề. Sợ tôi quẫn trí làm liều, mụ mang lời ngon ngọt ra dụ dỗ, hứa hẹn nhiều điều. Mụ khuyên tôi đến lầu Ngưng Bích nghỉ dưỡng một thời gian cho khuây khỏa rồi hứa sẽ tìm một tấm chồng xứng đáng cho ta. Mụ khóc lóc than trách rằng mình cũng bị Mã Giám Sinh lừa gạt chứ sự tình chẳng muốn thế. Tin lời, tôi tạm đến Ngưng Bích. Ngay lập tức, mụ biệt giam tôi ở đây, không cho ai tiếp cận đồng thời cho người canh phòng hết sức cẩn trọng. Biết mình chẳng thoát được, tôi đành ngồi đợi cho ngày tháng dần trôi mà trong lòng muôn vàn ngán ngẩm.

Mỗi ngày, mình tôi một bóng. Sớm nhìn trông cửa biển bốn bề mênh mông, tối quạnh hiu, bẽ bàng đối diện ngọn đèn. Nỗi lòng thương cha nhớ mẹ đau đáu chẳng biết tỏ cùng ai. Làm thân con gái, chưa từng hạnh phúc thì đã sa vào cạm bẫy cuộc đời.

Đêm tối bao trùm lầu vắng. Ánh trăng mịt mờ cuối dãy núi xa. Không gian vốn đã hoang vắng giờ càng thêm tàn tạ. Chợt nghĩ về chàng Kim mà trong lòng quặn thắt, nước mắt giàn giụa trên mi. Chắc giờ này, chàng cũng đang mong mỏi ta, ngày trong mai chờ vò võ. Chén rượu năm xưa còn nồng trên môi mà giờ người đã xa quá. Lời nguyện ước chưa thành mà cuộc tình đã tan tành, chia lìa đôi ngả. Dẫu Thúy Vân đã nhận lời thay tôi kết duyên cùng chàng, vẹn lời nguyền ước nhưng trái tim làm sao quên được những mặn nồng ái ân. Tiếc thay, chim không về tổ, cá đã lạc bầy, giờ nơi đất khách quê người, muôn trùng cách biệt, biết bao giờ được mới được đoàn viên. Thân tôi giờ đây đã bị làm nhục, thanh danh vấy bẩn, tấm thân này gột rửa đến bao giờ cho vơi. Hỡi ôi, dẫu có muốn thì cũng chẳng còn mặt mũi nào mà trở về gặp chàng, gợi lại tình xưa. Nghĩ mà càng thêm đau.

Ngày tôi cất bước đi cùng họ Mã, chắc cha và em cũng đã được quan phủ cho xuất lao. Sự đời tai bay vạ gió, ông trời oán giận điều chi mà nỡ trừng phạt để đến nỗi vướng vòng lao lý, kẻ nam người bắc muôn vàn khổ sầu. Xót xa khi nghĩ về mẹ ngày đêm tựa cửa ngóng trông con về. Cánh nhạn đi về bao tối mà tin con vẫn bặt vô âm tín. Giờ đây, biết còn ai quạt nồng ấp lạnh, phụng dưỡng song thân cho chu toàn. Chữ hiếu chưa tròn, phân mình bơ vơ nơi góc bể chân trời, càng nghĩ càng thêm xót xa.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư