LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Cảm nghĩ của anh/chị về phương pháp dạy và học ở cấp Trung học phổ thông

2 trả lời
Hỏi chi tiết
824
4
1
Phương Dung
01/10/2017 15:57:48
Thế là tôi đã vào học ở trường Trung học phổ thông được ba tuần. Ba tuần thật đầy ấn tượng, bởi mỗi khi bước chân đến lớp, tôi lại khám phá thêm nhiều điều bất ngờ, thú vị từ bạn bè, từ ngôi trường mới và từ cuộc sống học sinh Trung học phổ thông còn đầy mới mẻ với tôi.

Đã chín lần tôi được dự lễ khai giảng năm học mới, vậy mà trước lễ khai giảng năm nay – năm thứ mười, tôi vẫn không khỏi hồi hộp và lo lắng. Bố mẹ cũng phải ngạc nhiên về sự hồi hộp của tôi, về một đứa vốn nghịch ngợm và mạnh bạo như tôi mà cũng bồn chồn như thế. Không nôn nao sao được khi niềm mong ước và mục tiêu của tôi đã trở thành hiện thực. Với tôi ngôi trường mới xa lạ đấy nhưng cũng quen thuộc như một cố nhân.

Những ngày đầu chập chững bước qua cánh cổng Trung học phổ thông. Cảm giác ấy vẫn khó tả như ngày nào. Cánh cửa Trung học phổ thông đã mở ra sau ba tháng hè oi ả. Nơi đây giờ đối với tôi xa lạ hoàn toàn. Trường mới, bạn mới, thầy cô mới, cách học mới và cả một môi trường mới. Tôi sẽ phải thích nghi dần, làm quen dần với môi trường mới vì ba năm cuối ở đây sẽ quyết định cuộc đời tôi. Tôi bất chợt nghĩ rằng đây sẽ là khoảng thời gian thật sự gian nan, thử thách vì đây là nơi tôi cho là xa lạ. Nhưng không, ý nghĩ ấy dần bị dập tắt khi tôi đến trường nhận lớp, biết thầy cô, bạn bè, lớp học mới. Lúc ấy, tôi mới biết tất cả đều thân thiện như những ngày tôi còn học ở các lớp dưới. Mọi thứ quả thật đều rất mới, từ quang cảnh, ngôi trường và đến cả những con người. Thế nhưng tất cả như đều lưu lại cho tôi những kí ức về buổi đầu chập chững ấy. Tháng Tám - tháng giao mùa từ cuối hạ sang thu - tháng mà những chùm phượng vĩ chỉ còn thưa thớt vài nhánh nở muộn. Và cũng là tháng mà chúng tôi đến trường với những bài học đầu tiên. Giờ đây tôi đã là học sinh cấp ba, được khoác trên mình bộ đồng phục áo trắng viền xanh kết hợp váy xanh xếp li có vẻ trông tôi nữ tính hơn so với hồi cấp 2 mặc quần tây áo trắng. Được mặc bộ đồng phục mới mà trước đây tôi chưa từng mặc, ngồi gần người bạn tôi chưa từng quen, được học những thầy cô mà giờ đây tôi mới biết.

Những cảm xúc lại trào dâng khó tả xen lẫn cả niềm vui nhưng hòa vào đó lại thoáng chút nỗi buồn. Niềm vui vì tôi đã như được trưởng thành hơn và được biết thêm nhiều điều mới mẻ tử những bài dạy, bài học mới. Nhưng tôi buồn vì đâu đó tôi thấy nhớ những người thầy cũ, những người bạn cũ và cả những lời khuyên chân thành của thầy cô vào ngày tôi tốt nghiệp cấp 2. Nhưng thời gian có bao giờ dừng lại, nó sẽ lặng lẽ trôi mãi, trôi mãi không bao giờ dừng. Và tôi sẽ phải cố gắng để nắm giữ tưng giây, từng phút ấy.

Mái trường THPT là nơi tôi chỉ "dừng chân" ở ba năm học. Ba năm quãng thời gian không phải là  dài nhưng tôi nghĩ thời gian ấy đã đủ để tôi lưu giữ những kỉ niệm đẹp về ngôi trường mới này. Và có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được ngày này - ngày đầu tiên tôi bước vào ngưỡng cửa THPT.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
1
Yuo
01/10/2017 16:04:22
Ngày mai tôi sẽ ra sao? Tương lai, sự nghiệp của tôi sẽ thế nào? Tất cả đều phụ thuộc vào mấy tháng này đây! Do đó, tôi phải cố gắng hết sức, phấn đấu học tập và rèn luyện hết mình để không phụ lòng mong mỏi của thầy cô, ba mẹ và hơn hết là bản thân tôi thực hiện được ước mơ của mình.

Nhìn lại khoảng thời gian đã qua, tôi thấy mình chơi nhiều hơn học. Tôi chợt nghĩ nếu tôi không đỗ trong kì thi này thì bao kì vọng của ba mẹ vào tôi xem như sụp đổ. 12 năm đèn sách hao tốn của ba mẹ không biết bao nhiêu tiền của mà tính,… mồ hôi, nước mắt, đôi khi có cả máu nữa. Ba mẹ lam lũ, cực khổ, nhịn ăn, nhịn mặc để cho tôi học hành nên người, mai sau có nghề nghiệp ổn định, có tương lai tươi sáng không như ba mẹ kham khổ cả đời. Vậy mà tôi lại … chời bời, lêu lổng, không quan tâm đến việc học hành, tu tâm, dưỡng tính. Trời ơi! Nếu sự thật đó xảy ra thì tôi thật là có lỗi với ba mẹ nhiều nhiều lắm. Không – Tôi không cho phép điều đó xảy ra, bằng mọi giá tôi phải thay đổi thôi, kiên cường lên tôi ơi! Đừng nhụt chí!
 
Và giờ đây với định hướng và con đường tôi đã chọn, không còn cách nào khác ngoài chính bản thân tôi phải thực hiện thật tốt phương pháp học tập dành cho mình. Trên tổng thể các môn học, thi cuối cấp xem lại môn nào còn yếu kém phải khắc phục ngay lập tức, bằng mọi cách: nhờ bạn bè, nhờ thầy cô, nhờ google, … trợ giúp. Thiết kế lại thời gian biểu cho phù hợp, hạn chế hoặc chấm dứt hẳn các trò chơi vô bổ, các buổi tiệc tùng chiếm thời gian vô ích làm ảnh hưởng đến thời gian học. Lên lịch học rõ ràng trong ngày, các môn nào cần học trước, làm trước, các môn nào cần học sau, làm sau. Tăng cường việc tự học thêm các môn trong ban thi đã chọn. Dành thời gian giải lao, nghỉ ngơi hợp lý, học là học – nghỉ là nghỉ đừng lẫn lộn để ảnh hưởng đến sức khoẻ mà hiệu quả học tập không cao. Nhất nhất tuân theo thời gian biểu đã đề ra, phạm là phạt ngay.
 
Đối với việc học thuộc lòng có thể học mọi lúc, mọi nơi. Vậy nên sắp xếp các bài lý thuyết kèm theo trong giờ làm việc chân tay hoặc lúc phụ giúp gia đình, có thể trong buổi chăn trâu tranh thủ học thuộc vài câu lý thuyết chẳng hạn. Người ta thường nói: “Đừng để nước đến chân rồi mới nhảy” hàm ý rằng mọi việc cần phải lo trước, để nước đến chân rồi mới chạy thì sao mà kịp nữa. Áp dụng cho mình tôi thấy “nước đã đến đầu” rồi, … phải bơi thôi, tôi ơi – đừng tuyệt vọng, bởi tôi là một tay bơi cừ khôi của lớp mà. Có ai học hoá 12 mà phải ôn lại hoá lớp 10 như tôi không? Nếu có thì bạn hãy cố gắng cùng tôi nhé!
 
Dẫu biết rằng con đường “đại học” không phải là con đường duy nhất để lập thân, lập nghiệp. Nhưng sao tôi vẫn cảm thấy nếu tôi đỗ đại học thì niềm vinh hạnh thật lớn lao cho tôi và cho cả gia đình. Bạn bè tôi có người nói ông Bill Gates, ông Steve Jobs một ông bỏ học và một ông bị đuổi học mà vẫn giàu nhất nhì thế giới đó thôi, cậu cần gì phải học. Tôi bảo bạn tôi rằng: Hai ông ấy không học tiếp đại học bởi vì hai ông đó quá giỏi, quá thông minh việc học ở trường không giúp cho công việc của ông ta mà còn làm chậm chân ông ta đến với điều mà ông ta đam mê. Hai ông đã trải qua quá trình tự học, tự nghiên cứu và làm việc cần mẫn với biết bao sóng gió mới có được ngày hôm nay đấy. Còn bạn? Bạn có gì? Bạn có đủ tự tin để theo đuổi đam mê của mình không?
 
Ai đó đã từng nói rằng: “Trên bước đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng”. Thật vậy nếu muốn thành công, có sự nghiệp vững vàng thì chính bản thân ta phải nỗ lực, chăm chỉ phấn đấu cho mục tiêu đã đề ra. Và đừng bao giờ nghĩ: “Ngồi mát ăn bát vàng”, “Trời sinh voi, sinh cỏ” mà phải luôn luôn tâm niệm rằng: “có làm thì mới có ăn, không dưng ai dễ đem phần đến cho”. Hoc tập cần cù, kiên nhẫn, chịu khó tư duy chắc chắn sẽ thành công như người xưa đúc kết: “Gươm có mài mới sáng”, “Ngọc bất trác bất thành”.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư