Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Bài thơ "Quê hương" của tác giả Nguyễn Du là một tác phẩm văn học lớn của nền văn học Việt Nam. Bài thơ này đã trở thành biểu tượng cho tình yêu quê hương của người Việt Nam. Tác giả đã sử dụng phép nối để kết nối các câu thơ lại với nhau, tạo nên một bức tranh toàn diện về quê hương. Điều đó được thể hiện qua những câu thơ như "Lúa thì xanh đầy đồng, hoa thì thắm đong đầy" hay "Sông núi như tranh vẽ, non xanh như chưa về". Tác giả cũng sử dụng phép lặp để nhấn mạnh tình cảm sâu sắc của mình đối với quê hương, qua câu thơ "Quê tôi! Nước tôi! Cỏ cây tôi!". Tương tự, trong văn bản "Cô bé bán diêm" của tác giả Hans Christian Andersen, phép thế được sử dụng để tạo ra sự tương phản giữa cuộc sống khốn khó của cô bé và những ngôi nhà lộng lẫy trên phố. Câu "Nhưng cô bé không dám vào trong, vì chân không giày" là một ví dụ điển hình cho phép thế. Tác giả cũng sử dụng phép nối để kết nối các sự kiện lại với nhau, tạo nên một câu chuyện đầy cảm xúc và ý nghĩa. Câu "Cô bé bán diêm đã qua đời, và cô bé đã được Chúa ban phần thưởng của mình" là một ví dụ cho phép nối. Tất cả những phép liên kết này đã giúp tác giả tạo ra những tác phẩm văn học đầy ý nghĩa và cảm xúc, để lại dấu ấn trong lòng độc giả.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |