Ngày xưa, có một cậu bé được mẹ cưng chiều nên rất nghịch và ham chơi, không nghe lời mẹ
VĂN BẢN 1: SỰ TÍCH CÂY VÚ SỮA
Ngày xưa, có một cậu bé được mẹ cưng chiều nên rất nghịch và ham chơi, không nghe lời mẹ. Một lần, bị mẹ la mắng, cậu giận mẹ bỏ đi. Cậu la cà, dạo chơi khắp nơi, mẹ cậu ở nhà lo lắng không biết cậu ở đâu nên rất buồn. Ngày ngày, bà mẹ ngồi ở bậc cửa ngóng con trở về. Thời gian trôi qua mà cậu vẫn không về. Vì quá đau buồn và kiệt sức, mẹ cậu mất. Không biết cậu đã đi bao lâu. Một hôm, vừa đói vừa rét, lại bị trẻ lớn hơn đánh, cậu mới nhớ đến mẹ. - Phải rồi, khi mình đói, mẹ vẫn cho mình ăn, khi mình bị đứa khác bắt nạt, mẹ vẫn bảo vệ mình, về với mẹ thôi. Cậu vội tìm đường về nhà. Ở nhà, cảnh vật vẫn như xưa, nhưng không thấy mẹ đâu. Cậu gọi mẹ: - Mẹ ơi, mẹ đi đâu rồi, con đói quá! Cậu gục xuống, ôm một cây xanh trong vườn mà khóc. Kỳ lạ thay, cây xanh đó bỗng run rẩy. Từ các cành lá, những đài hoa be bé trổ ra, nở trắng như mây. Hoa tàn, quả xuất hiện, lớn nhanh, da căng mịn, xanh óng ánh. Cây nghiêng cành, một quả to mọng rơi vào tay cậu bé. Cậu bé cắn một miếng thật to, câu thốt lên: - Chát quá! Quả thứ hai rơi xuống. Cậu lột vỏ, cắn vào hạt quả. Cậu thốt lên: - Cứng quá! Quả thứ ba rơi xuống. Cậu khẽ bóp quanh quanh quả, lớp vỏ mềm dần rồi khẽ nứt ra một kẽ nhỏ. Một dòng sữa trắng sóng sánh trào ra, ngọt thơm như sữa mẹ. Cậu bé ghé môi hứng lấy dòng sữa ngọt ngào, thơm ngon như sữa mẹ. Cây rung rinh cành lá, thì thào: - Ăn trái ba lần mới biết trái ngon. Con có lớn khôn mới hay lòng mẹ. Cậu oà lên khóc. Mẹ đã không còn nữa. Cậu nhìn lên tán lá, lá một mặt xanh bóng, mặt kia đỏ hoe như mắt mẹ khóc chờ con. Cậu ôm lấy thân cây mà khóc, thân cây xù xì, thô ráp như đôi bàn tay làm lụng của mẹ. Nước mắt cậu rơi xuống gốc cây. Cây xòa cành ôm cậu, rung rinh cành lá như tay mẹ âu yếm vỗ về đứa con thân yêu. Cậu kể cho mọi người nghe chuyện về người mẹ và nỗi ân hận của mình… Trái cây thơm ngon ở vườn nhà cậu, ai cũng thích. Họ đem về gieo trồng khắp nơi và đặt tên là Cây Vú Sữa. Câu hỏi: 1. Xác định nhân vật chính của truyện? 2. Nếu là chú bé trong câu chuyện trên, em sẽ ứng xử như thế nào? Vì sao? 3. Qua câu chuyện, em rút ra bài học gì cho bản thân? giúp mình với :((
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Nhân vật chính của truyện là cậu bé được mẹ cưng chiều, người đã lạc trôi và sau đó tìm về nhà với lòng hối hận.
Nếu là chú bé trong câu chuyện, em sẽ:
Tôn trọng và nghe lời mẹ: Học từ trải nghiệm của câu chuyện, em sẽ cố gắng nghe lời và tuân thủ hướng dẫn của phụ huynh.
Trân trọng những gì mình có: Em sẽ biết trân trọng những điều nhỏ bé xung quanh mình và không bao giờ đánh mất giá trị thực sự của tình mẹ hi sinh vì con.
Học từ sai lầm: Em sẽ nhận ra rằng việc không nghe lời mẹ đã mang lại hậu quả đáng tiếc, và từ đó, em sẽ học từ sai lầm của mình và không lặp lại nữa.
Bài học mà em có thể rút ra từ câu chuyện là:
Tôn trọng và quý trọng tình yêu thương của gia đình: Cuộc sống có nhiều giá trị quan trọng hơn những thú vui tạm thời và sự cám dỗ của thế giới bên ngoài.
Biết trân trọng những điều nhỏ bé: Đôi khi, những điều nhỏ bé như một bữa cơm ấm áp, một lời khuyên từ người thân, hay sự quan tâm chăm sóc từ mẹ cha có giá trị hơn những vật chất lớn lao.
Học từ sai lầm: Mỗi sai lầm trong cuộc sống là một bài học, và quan trọng là học từ những sai lầm đó để trở nên mạnh mẽ và trưởng thành hơn.
Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời
(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi. Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
1. Nhân vật chính của câu chuyện là cậu bé, con của người mẹ trong truyện.
2. Nếu là chú bé trong câu chuyện trên, mình sẽ cố gắng trở về nhà ngay sau khi nhận ra sự thiếu lương tử và sự quan tâm của người mẹ. Việc này giúp mình thể hiện sự trưởng thành và biết ơn, cũng như để không gây thêm đau buồn cho người thân. Đồng thời, việc học được bài học từ sự mất mát và hối hận của mình cũng sẽ là động lực để mình trở thành một người con tốt hơn trong tương lai.
3. Câu chuyện này mang lại bài học quý báu về tình mẹ con và giá trị của sự biết ơn. Nó nhắc nhở chúng ta rằng không nên xem nhẹ tình cảm gia đình và sự quan tâm của người thân. Thông qua việc mất mát và hối hận, chúng ta nên học cách trân trọng những gì chúng ta có và biết ơn những người thân yêu xung quanh.