“Chữ người tử tù” là một tác phẩm xuất sắc của Nguyễn Tuân, đặc sắc trong sự nghiệp sáng tác. Truyện là điểm đặc sắc nhất trong tập “Vang bóng một thời” của ông. Nguyễn Tuân với niềm đam mê về cái đẹp, tập trung khám phá con người ở khía cạnh tài hoa và nghệ sĩ. Viên quản ngục trong truyện, tượng trưng cho sự sáng tạo và tư duy nghệ thuật của Nguyễn Tuân, là một nhân vật đặc sắc với vẻ đẹp diệu kỳ.
Trong câu chuyện, Huấn Cao, người tử tù có tài viết chữ đẹp, được viên quản ngục tôn trọng và ngưỡng mộ. Hình ảnh viên quản ngục, một con người tư lự, điều độ, và giàu trải nghiệm, đặc trưng bởi “băn khoăn ngồi bóp thái dương”, “đều đã điểm hoa râm, râu đã ngả màu”. Điều lạ kỳ là người này, mặc dù là người coi tù, nhưng lại trân trọng và hậu hĩnh với Huấn Cao.
Nguyễn Tuân thông qua nhân vật này đã tạo ra một sự đối lập giữa vị thế của người thống trị và cách ứng xử tốt lành của viên quản ngục. Việc này làm nổi bật giá trị của cái tài và cái đẹp trong môi trường tối tăm của ngục tù. Hình ảnh viên quản ngục là biểu tượng của cái đẹp và nhân cách trong hoàn cảnh khó khăn, là một viên ngọc quý giữa đống cặn bã ngục tù.
Vẻ đẹp của viên quản ngục không chỉ nằm ở diện mạo bề ngoài mà còn ở tâm hồn trong sáng, khát khao và trân quý cái đẹp. Viên quản ngục như một nghệ sĩ thực thụ, đánh giá cao tài hoa và chân thành trước nét chữ đẹp của Huấn Cao. Mặc dù ở vị thế thấp kém, nhưng ông ta tự ý thức và tự trọng, hiểu rõ về bản thân mình.
Nhân vật này còn là biểu tượng của sự đẹp đặt trên cái trần tục, vượt lên trên tầm thường. Tài năng xây dựng nhân vật của Nguyễn Tuân đã làm nổi bật viên quản ngục như một nguồn đẹp tinh khôi trong cuộc sống khắc nghiệt. Đây là một trong những tác phẩm nổi bật của văn học Việt Nam, thể hiện sự tôn trọng và khát khao với cái đẹp ngay cả trong những điều kiện khó khăn nhất.