**Đoạn văn:**
Khi trời bắt đầu tối, tôi đi dạo quanh công viên, nơi mà ánh đèn đường đang chiếu sáng lấp lánh; những chiếc lá cây đang xào xạc trong gió, tạo nên một âm thanh nhẹ nhàng. Đột nhiên, tôi thấy một con mèo đen đi ngang qua; nó dừng lại, nhìn tôi với ánh mắt tò mò. "Có lẽ nó đói," tôi nghĩ thầm, và bắt đầu tìm kiếm trong túi xách của mình để xem có gì ăn không. "Mình không có gì cả," tôi lẩm bẩm, "đành phải rời khỏi đây vậy."
**Chú thích dấu câu:**
1. **Dấu phẩy (,):**
- **“Khi trời bắt đầu tối, tôi đi dạo quanh công viên”**: Dấu phẩy được sử dụng để tách mệnh đề phụ ("Khi trời bắt đầu tối") khỏi mệnh đề chính.
- **“những chiếc lá cây đang xào xạc trong gió, tạo nên một âm thanh nhẹ nhàng”**: Dấu phẩy được dùng để tách các phần trong một câu, làm rõ ý nghĩa của mỗi phần.
2. **Dấu chấm phẩy (;):**
- **“công viên, nơi mà ánh đèn đường đang chiếu sáng lấp lánh; những chiếc lá cây đang xào xạc trong gió”**: Dấu chấm phẩy được sử dụng để nối hai phần của câu có liên quan chặt chẽ nhưng vẫn giữ được sự phân chia rõ ràng giữa các phần.
- **“Đột nhiên, tôi thấy một con mèo đen đi ngang qua; nó dừng lại, nhìn tôi với ánh mắt tò mò”**: Dấu chấm phẩy tách biệt hai mệnh đề độc lập nhưng có liên quan đến nhau.
3. **Dấu hai chấm (:):**
- **“nơi mà ánh đèn đường đang chiếu sáng lấp lánh; những chiếc lá cây đang xào xạc trong gió, tạo nên một âm thanh nhẹ nhàng”**: Dấu hai chấm không xuất hiện trong đoạn văn, nhưng nếu có, nó thường được dùng để giới thiệu một danh sách hoặc giải thích chi tiết.
4. **Dấu ngoặc kép (“ ”):**
- **“Có lẽ nó đói,” tôi nghĩ thầm**: Dấu ngoặc kép dùng để trích dẫn trực tiếp suy nghĩ của nhân vật.
- **“Mình không có gì cả,” tôi lẩm bẩm**: Dấu ngoặc kép tiếp tục dùng để trích dẫn lời nói hoặc suy nghĩ của nhân vật.
5. **Dấu chấm (.):**
- **“Mình không có gì cả,” tôi lẩm bẩm, “đành phải rời khỏi đây vậy.”**: Dấu chấm kết thúc câu.
]