Mình ngồi đây, trong phòng tối, ánh đèn mờ nhạt phản chiếu bóng mình trên tường. Có lẽ, cảm giác cô đơn chỉ là một phần trong cuộc sống này, nhưng tại sao nó lại bám riết lấy mình như vậy? Mỗi ngày trôi qua, mình thấy lòng mình ngập tràn những lo lắng, những câu hỏi không có lời giải. Mình không biết liệu mình đang sống hay chỉ tồn tại. Có phải đó là điều mà người ta gọi là "sống với thói quen"? Mình đi học, gặp gỡ bạn bè, nhưng cảm giác như mọi thứ xung quanh chỉ là một bức tranh tĩnh lặng mà mình không thể chạm vào. Hồi còn nhỏ, mọi thứ đơn giản hơn nhiều. Mình chạy nhảy, cười đùa với bạn bè mà không cần suy nghĩ hay lo lắng về tương lai. Nhưng giờ đây, khi nhìn về phía trước, mình không thể không tự hỏi: "Mình đang làm gì với cuộc đời mình?" Có quá nhiều áp lực, từ gia đình, từ bạn bè, thậm chí là từ chính bản thân mình. Họ đều mong đợi mình thành công, nhưng có ai hiểu được nỗi sợ hãi đang ăn mòn từng ngày tinh thần mình? Mình có thể làm gì khi mà mỗi bước đi dường như đều phải chịu áp lực nặng nề? "Mình muốn làm gì khi lớn lên?" Câu hỏi này nhất định phải có một câu trả lời rõ ràng, đúng không? Nhưng ngay cả khi mình cố gắng tìm kiếm câu trả lời, nó lại như một cái bóng lẩn tránh. Biết làm sao để mình có thể tìm thấy đam mê của bản thân giữa muôn vàn lựa chọn? Mọi người nói rằng hãy theo đuổi điều mình yêu thích, nhưng trong đầu mình chỉ có một mớ hỗn độn, không biết bắt đầu từ đâu. Liệu có ai từng trải qua cảm giác này không? Mình cảm thấy như bị kẹt giữa một ngã ba đường, nơi không có tín hiệu chỉ dẫn. Thỉnh thoảng, mình nhìn thấy những người bạn cùng trang lứa, họ đang theo đuổi ước mơ, phát triển bản thân. Điều đó càng khiến mình cảm thấy tồi tệ hơn. "Tại sao họ có thể làm được mà mình thì không?" Mình tự hỏi mình hàng triệu lần, mỗi lần lại một lần nghi ngờ bản thân. Có phải thật sự mình kém cỏi? Mình không đủ thông minh, không đủ năng lực, hay chỉ đơn giản là không đủ dũng cảm để bước ra khỏi vùng an toàn của mình? Những câu hỏi đó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí mình, như một bản nhạc không có hồi kết. Rồi đến những đêm, khi mọi thứ trở nên tĩnh lặng và khu phố chìm trong giấc ngủ, mình thường thức trắng, suy nghĩ về tất cả những gì đã diễn ra trong ngày. Mình không thể ngủ được, không phải vì không buồn ngủ, mà vì sự lo âu cứ bật lên, làm mình không thể thả lỏng. Có lúc, mình nằm đó và tự hỏi: "Mình đã làm gì sai? Tại sao mọi thứ lại trở nên phức tạp như vậy?" Đôi khi, mình ước có thể quay trở lại những ngày tháng vô tư, khi mà không phải lo nghĩ về tương lai, không phải suy tư về kỳ vọng của bố mẹ, bạn bè... Có lẽ mình cần tìm kiếm sự giúp đỡ, tìm một người để chia sẻ nỗi lòng. Nhưng chút tự tôn trong mình lại ngăn cản việc đó. Thật khó để thừa nhận rằng mình đang gặp khó khăn. Một phần mình luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trước mắt mọi người, rằng mọi thứ đều ổn. Nhưng bên trong mình, đủ thứ cảm xúc đang vỡ vụn. Có khi mình tự hỏi: Liệu mọi người có thật sự cảm thấy hạnh phúc? Hay chỉ là họ đang đeo một chiếc mặt nạ đẹp đẽ để che giấu những nỗi đau bên trong? Mình không biết, nhưng mình cảm nhận được rằng, đằng sau mỗi nụ cười có thể là những giọt nước mắt mà không ai nhìn thấy. Mình muốn viết, muốn vẽ, nhưng sự sáng tạo cứ như một thứ xa vời. Ý tưởng trôi qua tâm trí mình như những chiếc lá bay trong gió, len lỏi giữa những khao khát mãnh liệt nhưng lại không thể chạm vào. Mình cảm thấy bế tắc, như một chiếc tàu chạy vào bến không có lối thoát. Những người xung quanh mình đang sống, đang phát triển, trong khi mình lại dần dần chìm vào bóng tối. Tại sao mọi thứ lại trở nên khó khăn như vậy? Quá nhiều câu hỏi mà không có câu trả lời. Có lẽ, mình cần thời gian, cần không gian riêng để tìm lại chính mình. Mình phải khám phá và chấp nhận mọi thứ, kể cả những phần tăm tối của bản thân. Có thể mọi người sẽ không hiểu, nhưng điều đó không quan trọng. Mình cần học cách yêu thương bản thân nhiều hơn, chấp nhận rằng không phải ai cũng hoàn hảo và không phải ai cũng có con đường thẳng tắp để đi đến thành công. Điều quan trọng hơn cả là mình đang sống, và cuộc sống này, với tất cả những thăng trầm, vẫn là của riêng mình. Với những dòng suy nghĩ này, mình hy vọng một ngày nào đó sẽ thấy mình mạnh mẽ hơn, tự tin hơn. Phải chăng, hành trình để tìm lại chính mình đôi khi cần phải tăm tối trước khi thấy ánh sáng? Mình sẽ không bỏ cuộc. Hãy kiên nhẫn chờ đợi, một ngày nào đó, mọi thứ sẽ sáng tỏ.