Ông nội em là người em yêu thương và kính trọng nhất. Tuổi thơ của em gắn liền với hình ảnh ông, người đã dạy em bao điều hay lẽ phải, và cũng là người luôn bên cạnh em trong những tháng ngày vui vẻ hay buồn bã.
Năm nay, ông đã bước sang tuổi bảy mươi hai, cái tuổi mà nhiều người ông, người bà khác đã có dấu hiệu của sự mệt mỏi, yếu ớt. Nhưng ông em lại khác, ông vẫn còn rất khỏe mạnh. Mái tóc ông bạc phơ, giống như mái tóc của những ông bụt trong những câu chuyện cổ tích mà ông thường kể. Mỗi khi ông cười, nụ cười hiền từ và móm mém ấy khiến em nhớ đến nụ cười của ông tiên, luôn làm em thấy an tâm và ấm áp. Ông có nước da vàng sậm, gương mặt già nua hằn sâu những nếp nhăn của thời gian, nhưng với em, ông vẫn luôn là người mạnh mẽ nhất.
Mỗi buổi chiều hè, ông thường ngồi trên chiếc ghế tựa ở đầu hè, để cho gió mơn man thổi qua, rồi chợp mắt đôi chút. Những lúc ấy, em ngồi cạnh ông, nhìn thật kĩ gương mặt đã hằn sâu bao nhiêu nỗi vất vả, em càng thêm thương ông. Đôi tay gầy guộc của ông, dù nổi rõ những đường gân xanh, nhưng lại là đôi tay đã từng bế em, dạy em cầm nắm mọi thứ đầu đời. Đôi chân ông đã yếu đi nhiều, nhưng mỗi khi cần, ông vẫn sắn tay áo lên và làm mọi việc nặng nhọc trong nhà, như chặt củi, gánh nước, tưới cây. Ông bảo rằng em còn nhỏ, chưa thể làm những việc đó, chỉ cần giúp ông những việc nhẹ nhàng thôi.
Ông giản dị lắm. Ông chỉ mặc đi mặc lại bốn chiếc áo sơ mi màu trắng đã ngả màu và chiếc quần kẻ sọc đen cũ kĩ. Dù đôi dép cao su ông đi đã mòn đế, nhưng ông không bao giờ đòi hỏi gì. Mỗi khi ai đó muốn mua cho ông đồ mới, ông đều gạt đi, bảo rằng đồ cũ còn dùng được, mua mới làm gì cho phí. Ông là vậy, lúc nào cũng lo nghĩ cho con cháu, mà chẳng bao giờ nghĩ đến bản thân mình.
Ông không chỉ giản dị, mà còn là một người thầy, một người bạn của em. Ông dạy em biết bao điều trong cuộc sống, từ những bài học nhỏ nhặt đến những kỹ năng sống quan trọng. Ông còn kể cho em nghe những câu chuyện thú vị, những câu chuyện mà chỉ có ông mới biết, và chỉ có ông mới kể một cách cuốn hút đến thế. Mỗi tối, khi em nằm trong vòng tay ông, nghe ông kể chuyện, em cảm thấy mình như đang chìm đắm trong một đại dương yêu thương vô tận.
Em yêu ông vô cùng. Mỗi ngày trôi qua, em luôn lo sợ rằng sẽ đến lúc ông rời xa em. Chính vì vậy, em càng thêm trân trọng những giây phút bên ông, càng thêm yêu quý ông hơn. Đối với em, ông không chỉ là một người ông, mà còn là một người bạn, một người thầy, và là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của em.