Bài thơ "Dâng cha" của Trương Nam Hương là một tác phẩm xúc động, đầy nỗi niềm và tâm trạng của người con khi cha đã ra đi. Đọc bài thơ, ta không khỏi cảm nhận được sự mất mát sâu sắc và nỗi đau của người sống khi phải đối diện với sự vắng mặt của người cha yêu quý.
Bài thơ mở đầu bằng hình ảnh “Tết này nhà lai vắng cha”, gợi ra một không khí u buồn và thiếu thốn. Tết, vốn là thời điểm sum vầy, ấm cúng, giờ đây lại trở nên trống vắng và nhạt nhòa khi không còn cha bên cạnh. Tác giả dùng hình ảnh “thuốc không thơm nữa ấm trà hết ngon” để diễn tả sự mất mát không chỉ về mặt vật chất mà còn về tinh thần. Những điều bình dị, quen thuộc như thuốc và trà, giờ đây trở nên vô nghĩa khi thiếu đi sự hiện diện của cha.
Hình ảnh “Cha đi về phía vuông tròn” gợi ý về sự ra đi của cha đến một thế giới khác, nơi mọi ranh giới và thực tại đều không còn rõ ràng. “Trần gian lấm láp mái còn nắng mưa” cho thấy sự bám víu của hiện thực, nơi mà mọi thứ đều vẫn còn đầy rẫy những khó khăn, bấp bênh. Cha đã rời xa thế giới này để đến một nơi mà không còn sự vật chất, chỉ còn là một ký ức mờ nhạt.
Bài thơ tiếp tục diễn tả sự hoài nghi của người con về sự tồn tại của thiên đường nhưng khẳng định một thực tại đau buồn không thể thay đổi: “Con không tin có thiên đường / Nhưng tin có thật nối buồn, cha ơi!” Điều này cho thấy, dù không tin vào thế giới tâm linh, người con vẫn cảm nhận được nỗi đau và sự thiếu vắng của cha là điều quá thực tế và có thật.
Những dòng thơ cuối cùng thể hiện sự tiếc thương và lòng nhớ nhung sâu sắc. Hình ảnh “Cha đi về phía xanh lời có hoa” gợi lên một sự tưởng nhớ đầy tình cảm và sự kết nối với những ký ức đẹp đẽ. Dù vậy, người con vẫn phải đối diện với thực tại, với “đất mả xa” và “chén trà hú không”, cho thấy sự cách biệt không thể lấp đầy dù có những cố gắng nhỏ bé.
“Rưng rưng cha khói cũng nàng lòng không bay” là một kết thúc đầy cảm xúc, nơi mà nỗi đau và sự tiếc thương vẫn chưa nguôi ngoai. Bài thơ không chỉ là một lời tiễn biệt cha mà còn là một bản nhạc tâm trạng, chạm vào những sâu thẳm của nỗi buồn và sự mất mát.
Nhìn chung, bài thơ “Đáng cha” của Trương Nam Hương mang đến cho người đọc một cảm nhận sâu sắc về tình cảm gia đình và sự mất mát không thể lấp đầy. Những hình ảnh và cảm xúc trong thơ đều rất chân thực và đầy tính nhân văn, giúp chúng ta hiểu hơn về nỗi đau khi phải xa người thân yêu nhất trong cuộc đời.