Qua từng câu thơ, người đọc như bước vào một không gian tĩnh lặng, nơi mà tình cảm con người và tình mẫu tử được khắc họa một cách tinh tế và chân thật. Cảm nhận đầu tiên của độc giả là sự "thui thủi" của bản thân con, nhưng đồng thời là sự hồi tưởng và nhớ thương về người mẹ. Bức tranh hình về chiều nay, những suy nghĩ nhớ Mẹ "quá đi thôi" làm cho không khí thơ trở nên trầm lắng, hòa mình vào không gian tĩnh lặng của tình cảm gia đình. Những dòng thơ về công sức "như trời biển" của Mẹ và tình thương "tựa đất trời" đã tạo nên một bức tranh lớn về lòng hiếu thảo và lòng biết ơn của người con. Sự sống động của từ ngữ đã làm cho người đọc cảm nhận được hình ảnh bao la của tình mẫu tử, nơi mà mẹ hi sinh và nỗ lực vun đắp cuộc sống cho đứa con. Cảm nhận tiếp theo nảy sinh từ những câu thơ về cuộc sống, những gian nan, những trượt ngã mà đời đưa đẩy. "Suốt kiếp chỉ lo con trượt ngã", bản thân con nhận ra tình thương và hy sinh không ngừng nghỉ của mẹ. Đây là sự biểu hiện của sự tri ân và nhận thức về tình mẫu tử, khiến cho người đọc không khỏi đau lòng và chạm đến tận cùng trái tim. Cuối cùng, bài thơ kết thúc bằng hình ảnh con ngồi "thơ thẩn", khóc mẹ, tạo nên một hình ảnh đầy cảm xúc và sâu sắc. Đây không chỉ là lễ Mẹ của nhiều người, mà còn là lễ Mẹ riêng tư, cá nhân của người viết, với sự thấu hiểu và tận thế đối với tình mẫu tử. Từng câu thơ, từng từ ngữ đều là dấu ấn của tình cảm chân thành và lòng biết ơn sâu