Phan Thị Vàng Anh là một nữ nhà văn đã có những đóng góp quan trọng cho văn học Việt Nam từ thời kỳ Đổi mới, nhất là ở thể loại truyện ngắn. Truyện ngắn của nhà văn thường ngắn gọn, súc tích, sắc sảo và thâm thúy, đem đến cho người đọc đời sống nội tâm phức tạp, nhiều màu sắc của con người đương đại, đặc biệt là ở người trẻ tuổi. Truyện ngắn Hoa muộn với kiểu tình huống tâm trạng đã cho thấy sự cô đơn, buồn chán của những cô gái đã qua tuổi xuân mà vẫn còn bơ vơ, vẫn chưa tìm được cho mình một tâm hồn đồng điệu. Vẫn vườn mai quen thuộc ấy, không gian vẫn còn nguyên vẹn còn thời gian thì chẳng bao giờ ngưng đọng, và tuổi trẻ của Hạc cũng trôi theo thời gian ấy. Mùa xuân đi qua đi thật nhanh và lòng Hạc mỗi lúc một cô đơn và trống trải. Khi Hạc còn trẻ, đã có rất nhiều chàng trai “đến nhặt lá mai cho Hạc”, nhưng rồi trong số ấy, chẳng có ai ở lại với Hạc quá lâu. Và qua mấy mùa mai chẳng còn ai đến nhặt lá mai. Nhìn lại những mùa mai đã qua, chỉ còn thấy ngậm ngùi, xót xa: “Người vô duyên, không giữ được ai quá một năm!”. Sự hoài niệm về những ngày xưa trẻ trung, nhiều người theo đuổi của Hạc là những góc, đoạn trong ý thức, tâm trạng, mạch nghĩ suy của nhân vật, nó như đối lập với thực tại “vườn mai rậm rịt lá” mà chẳng có ai đến nhặt. Lòng Hạc giờ đây là sự trống trải và cái buồn rũ rượi. Mùa xuân đến, mọi người vẫn hồ hởi, mai vườn nhà khác vẫn nở đẹp, chỉ có lòng Hạc cô đơn, buồn bã, chỉ có vườn mai nhà Hạc xanh một màu quạnh hiu. Mùa xuân đất trời vẫn tuần hoàn, xuân đời người lại một đi không trở lại. Tuổi xuân đi, tình yêu cũng theo hết. Không tập trung ở hành động, cử chỉ, kiểu tình huống tâm trạng tập trung thể hiện những trạng thái tâm lý, tình cảm, cảm xúc của nhân vật. Qua những hoài niệm của Hạc về tuổi trẻ nhiều người theo đuổi của mình, đến nỗi buồn, sự trống vắng, cô đơn khi tuổi trẻ đã qua đến cảm giác chán nản, vô cảm trước tình yêu khi đến vào thời “hoa muộn”. Với tình huống tâm trạng, truyện ngắn “Hoa muộn” đã để truyện để lại trong tâm trí người đọc ấn tượng, dư ba về thế giới tinh thần, đời sống tâm hồn phong phú của nhân vật, mà ở đây là những cảm xúc tiếc nuối, buồn bã, trống trải trước sự trôi chảy của thời gian, của mùa xuân và của tuổi trẻ.