Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Phân tích nhân vật Du trong truyện ngắn “Cái chết của con mực” của nhà văn Nam Cao

 Phân tích nhân vật Du trong truyện ngắn “Cái chết của con mực” của nhà văn Nam Cao.  
(Lược dẫn: Con Mực là con chó có nhiều tật xấu. Người ta đã định giết thịt nó, nhưng vì nhiều lí do nên ngày xử con Mực liên tục bị hoãn lại. Cuối cùng, người ta quyết định sẽ giết con Mực để mừng người con trai tên Du xa nhà nhiều năm nay mới trở về).  
Bữa ăn xong, con Hoa cầm bát cơm ra: một tay nó xách cái thúng như để rồi xếp bát. Thấy được ăn, tất cả thú tính của con Mực hoàn toàn nổi dậy. Nó nhảy tới vẫy đuôi hếch mõm nhìn và đợi. Cơm vừa đổ xuống nó vội vàng chúi mõm ăn ngay. Miếng chưa qua cổ thì cái thúng đã chụp quanh trên mình. Nó rít lên, vùng mạnh; nhưng Hoa đã tì cả người lên cái thúng rồi, và con Mực bị thu gọn ở trong vừa vặn đến nỗi không còn giẫy và kêu được. Lũ trẻ con réo ầm lên. Người ta lấy sẵn dao thớt và dây để trói. Phần mở thúng đã đành phải về Du: ông chủ đi vắng, cả nhà chỉ có chàng là đàn ông, mà không lẽ đi mượn hàng xóm trói giùm một con chó đã úp gọn gàng chỉ việc hơi hé cạp thúng lên, hễ chó thò đầu ra thì một đứa em đặt gậy lên cổ nó để chân chàng dận xuống.
Nhưng tay chàng thấy run run. Và khi con chó vừa thò đầu ra thì nó quẫy luôn một cái mạnh, vùng ra được. Con Hoa tủm tỉm cười. Lũ em ngơ ngác nhìn theo con chó vừa ẳng ẳng vừa chạy ở ngoài vườn. Còn Du thì mặt đỏ như gấc chín. Chàng thấy mình yếu tay hơn cả con Hoa. Có lẽ nào chàng lại dịu lòng hơn cả một người con gái. Và tự nhiên chàng giận con Mực. Người ta còn lo con Mực sợ hãi mà đi mất. Quả nhiên suốt ngày hôm ấy nó không về. Nó vẩn vơ vườn 
hàng xóm, lẩn lút như một con chó trước khi hóa dại. 
Người ta tưởng đã mất toi. Nhưng tối hôm ấy nó lần vào gầm giường rồi Du lại nghe thấy cái thứ tiếng gà gáy của nó rít lên ở phía ngõ. Sáng hôm sau nó vẫn bỏ cơm. Trưa cũng thế. Và cứ thấy bóng người lại cúp đuôi chạy mất. Du thương hại sai người đem cơm đổ ra vườn. Một lúc sau Mực lại gần. Nó trông trước trông sau, đưa mõm rê trên những hạt cơm rồi vô cớ giật mình chạy thẳng. Có lẽ cái kỷ niệm khủng 
khiếp vừa lóe ra và đập mạnh vào thần kinh nó như luồng điện. Du thấy bồn chồn và vẩn vơ: thương, hối hận hay là thẹn. Sau cùng thì chàng bực mình: chàng nhận ra rằng một con chó đã làm mất sự bình tĩnh 
của tâm hồn chàng. Và đột nhiên chàng muốn giết con Mực lắm. Chàng muốn có đủ can đảm để giết người. Phải dám giết mà không run tay khi cần phải giết. Còn làm được trò gì nữa nếu chỉ giết một con chó mà tim cũng đập? Sự do dự đã hết rồi. Khi có một ý định thì ý định ấy chóng thành mạnh mẽ. Du thấy lòng cứng cỏi. Ðã có lúc chàng tưởng đến cái thú dí con dao vào súc thịt giẫy lên đành đạch để máu 
ấm phọt vào tay. Và chiều hôm ấy khi thấy con chó ở vườn thì chàng gần như mừng rỡ. Con vật khốn nạn đói và sợ đã mệt lử đi rồi. Nó hiện ngủ bên bờ giậu. Du cầm cái gậy to rón rén lại gần. Nhưng giơ gậy lên chàng bỗng thấy tim run một cái. Chàng tưởng như ngạt thở và ngừng lại một giây để nhìn con chó. Giấc ngủ của nó có lẽ đầy ác mộng vì thỉnh thoảng khắp mình nó lại giật lên. Du thấy lòng quả quyết tiêu tán hết. Nhưng con chó bỗng giật mình. Du hoảng hốt thẳng cánh vụt mạnh trên mình nó, bụng nó thót hẳn vào rồi lại phình ra như một khối cao su. Nó rống lên 
gượng dậy loạng choạng mấy vòng rồi chui bừa qua giậu trong khi Du vụt cuống cuồng theo xuống đất... Ðêm đã khuya. Du lại nghe tiếng Mực rống lên. Chàng thấy toát mồ hôi và nhất định không giết con chó nữa. Nhưng trời gần sáng chàng còn đương mơ mộng, thì đã nghe tiếng Hoa gọi cuống cuồng lên. Con vật khốn nạn không biết mỏi mệt thế nào mà ngủ quên đi ngay ở giữa sân để đến nỗi bị Hoa úp được. Lần này thì người ta cẩn thận hơn. Hai ba người nắm vào hai đầu gậy tre ngáng sẵn bên cạnh thúng rồi Hoa mới hơi hé miệng thúng lên. Thấy sáng con Mực nhô ra ngoài cái mõm ướt phì phì. Hoa nhích lên tí nữa nhưng một cái gối đã tì sẵn trên thúng. Mực lách cả cái đầu ra. Cái gậy đè mạnh xuống. Con vật khốn nạn không còn kịp kêu. 
- Ðè chặt, thật chặt, đừng buông nó ra nó cắn đấy! 
Du kêu lên như thế nhưng tiếng chàng đã hơi run run. Con chó phì một cái nữa: hơi thở mới thoát ra một nửa bị tắc. Cái gậy đè sát đất, mắt nó trợn lên. Lòng đen ươn ướt cứ đờ dần rồi ngược lên lần một nửa vào mí trên. Lòng trắng đã hơi đục. Lúc Hoa trói xong cả chân trước, chân sau và buộc mõm rồi thì con chó đã mềm ra không còn cựa quậy nữa. 
Du nghẹn ngào nén khóc... 
 (Trích Cái chết của con Mực, Tuyển tập Nam Cao, Nxb Văn học) 
1 trả lời
Hỏi chi tiết
19
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Nhân vật Du trong truyện ngắn "Cái chết của con Mực" của Nam Cao là một hình mẫu điển hình cho những xung đột nội tâm của con người, đặc biệt là trong bối cảnh xã hội cũ. Du không chỉ là người con trong gia đình mà còn là một biểu tượng cho những tư tưởng, những cảm xúc phức tạp, những khát khao và sự giằng xé giữa lý trí và tình cảm.

### Phân tích nhân vật Du

1. **Tâm trạng giằng xé**:
Du là một nhân vật trải qua nhiều xúc cảm khác nhau liên quan đến con Mực. Khi mới về đến nhà, anh đã được những người trong gia đình chuẩn bị sẵn sàng để giết con chó. Tuy nhiên, xuất phát từ một tâm lý không muốn làm tổn thương động vật, anh đã cảm thấy bất lực và xấu hổ khi thấy chính mình có phần yếu đuối hơn cả một cô gái nhỏ. Điều này cho thấy tâm lý nhạy cảm của Du, người không chỉ chiến đấu với sự sợ hãi mà còn phải đương đầu với sự cảm thông và tình thương dành cho sinh linh khác.

2. **Sự biến chuyển trong tâm lý**:
Du đã trải qua nhiều biến chuyển trong cảm xúc. Khi đầu tiên anh cảm thấy thương hại con Mực và quyết định để cơm cho nó ăn, điều này thể hiện lòng nhân ái của anh. Nhưng khi thấy sự yếu đuối của bản thân, anh cảm thấy bực bội với con Mực, cho rằng nó đã làm mất đi sự tự tin và bản lĩnh của mình. Sự mâu thuẫn trong tâm hồn này biểu thị cho sự giằng xé giữa lý trí và tình cảm, giữa trách nhiệm của một người đàn ông và cảm xúc của một con người đầy lòng vị tha.

3. **Tính tàn nhẫn của con người**:
Khi chứng kiến cuộc sống uổng phí của con Mực, Du bắt đầu cảm thấy tức giận và sự muốn tiêu diệt con vật trở nên mạnh mẽ. Anh không chỉ muốn giết con chó mà còn muốn thể hiện chính mình, muốn khẳng định sự mạnh mẽ của bản thân. Tuy nhiên, trước khi hành động, sự nghẹn ngào và mồ hôi lạnh đã thể hiện rõ tâm lý rối ren của anh. Nam Cao đã khéo léo khai thác tâm lý phức tạp của Du, phản ánh sự tàn nhẫn tiềm ẩn trong con người, nhưng cũng đặt ra câu hỏi về đạo đức, về việc nên hay không nên giết chết một sinh linh chỉ vì những lý do con người đưa ra.

4. **Sự trăn trở và hối hận**:
Cuối cùng, khi chứng kiến cái chết của con Mực, Du cảm thấy mình đã trở thành kẻ sát nhân, một cảm giác tội lỗi, hối hận dâng trào. Anh không chỉ đau buồn vì cái chết của con Mực mà còn vì sự mất mát của chính nhân tính của mình. Điều này cho thấy rằng, mặc dù Du muốn khẳng định bản thân, anh lại một lần nữa rơi vào trạng thái rối bời, không thể chấp nhận thực tế mà chính mình đã tạo ra.

### Kết luận
Nhân vật Du là một bức tranh tâm lý phức tạp, phản ánh sự giằng xé giữa bản năng sinh tồn và lòng nhân ái, giữa đòi hỏi của xã hội và bản thân. Qua hình ảnh dữ dội này, Nam Cao không chỉ khắc họa cá tính của Du mà còn gửi gắm những thông điệp sâu sắc về bản chất con người và những mâu thuẫn nội tâm mà họ phải đối mặt trong cuộc sống. Truyện ngắn "Cái chết của con Mực" không chỉ là một tác phẩm về cái chết của con vật, mà còn là một tác phẩm triết lý về sự sống, về những lựa chọn mà con người phải đưa ra.
1
0
bảo hân
17/12 10:11:38
+5đ tặng

Nhân vật Du trong truyện ngắn “Cái chết của con Mực” của Nam Cao là một nhân vật phức tạp, phản ánh sự giằng xé nội tâm và sự mâu thuẫn giữa lý trí và cảm xúc. Ban đầu, Du là người có trách nhiệm, được giao nhiệm vụ giết con Mực, con chó với nhiều tật xấu. Tuy nhiên, khi đối diện với nhiệm vụ này, Du đã bộc lộ sự do dự, không có sự quyết đoán, dù bản thân biết rằng việc giết con Mực là cần thiết.

Khi lần đầu tiên định giết con Mực, Du run tay, cảm thấy yếu đuối và không thể thực hiện hành động đó. Chàng thậm chí cảm thấy thẹn khi thấy mình yếu thế trước một cô gái (con Hoa) trong việc bắt con chó. Du không chỉ giằng xé giữa việc làm theo yêu cầu của gia đình và bản năng nhân đạo của mình, mà còn cảm thấy hối hận khi nhìn thấy sự sợ hãi của con chó.

Tuy nhiên, sự đấu tranh nội tâm của Du càng trở nên rõ rệt khi anh nhận ra rằng mình thiếu can đảm để thực hiện hành động tàn nhẫn này, mặc dù anh phải làm một việc mà anh không muốn. Cuối cùng, khi sự việc diễn ra, Du không thể kiềm chế cảm xúc của mình nữa, và trong giây phút quan trọng nhất, khi con Mực bị trói chặt, Du cảm thấy nghẹn ngào, không kìm được cảm xúc và gần như bật khóc.

Nhân vật Du trong tác phẩm này là một hình ảnh điển hình của con người trong xã hội cũ, nơi mà những chuẩn mực xã hội và gia đình đôi khi xung đột với lòng nhân đạo và sự yếu đuối của con người. Du là hình mẫu của sự giằng xé nội tâm, thể hiện sự nhân đạo và sự yếu đuối trong mỗi con người khi đối diện với những hành động tàn nhẫn dù có lý do.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k