1. Vương quốc Campuchia thời Ăng-co
Tình hình chính trị:
Campuchia bước vào thời kỳ phát triển rực rỡ dưới triều đại Ăng-co (802 - 1432).
Quốc vương Giayavarman II là người sáng lập vương triều Ăng-co, tập trung quyền lực tuyệt đối trong tay nhà vua. Các vị vua sau này tiếp tục củng cố chính quyền trung ương và mở rộng lãnh thổ.
Thời kỳ này, tôn giáo đóng vai trò quan trọng, đặc biệt là Ấn Độ giáo và Phật giáo. Nhà vua được coi là hiện thân của thần linh, giúp tăng cường quyền uy chính trị.
Tình hình kinh tế:
Nông nghiệp là nền tảng kinh tế, với hệ thống thủy lợi phát triển giúp canh tác lúa nước đạt năng suất cao.
Ngoài ra, Campuchia còn phát triển thủ công nghiệp (chế tác đá, làm đồ trang sức) và thương mại, buôn bán với các nước trong khu vực Đông Nam Á.
Kinh tế vững mạnh là cơ sở cho sự phát triển văn hóa và nghệ thuật, đặc biệt là việc xây dựng các công trình kiến trúc đồ sộ như đền Ăng-co Vát, Ăng-co Thom.
Quá trình mở rộng lãnh thổ:
Campuchia liên tục mở rộng lãnh thổ về phía đông và phía nam, đạt đỉnh cao dưới thời vua Suryavarman II và Jayavarman VII.
Vương quốc thiết lập quyền kiểm soát nhiều vùng đất ở Đông Nam Á lục địa, bao gồm cả một phần lãnh thổ của Thái Lan và Lào ngày nay.
Tuy nhiên, từ thế kỷ XV, Campuchia suy yếu dần do chiến tranh và sự cạnh tranh với các quốc gia láng giềng như Xiêm (Thái Lan) và Đại Việt.
Nhận xét:
Campuchia thời Ăng-co đạt đỉnh cao về chính trị, kinh tế và văn hóa, để lại dấu ấn lớn trong lịch sử Đông Nam Á.
Hệ thống quản lý hiệu quả và nền kinh tế phát triển đã giúp quốc gia này duy trì sự thịnh vượng trong nhiều thế kỷ.
Tuy nhiên, sự phụ thuộc quá nhiều vào nông nghiệp và các cuộc chiến tranh mở rộng lãnh thổ cũng khiến vương quốc suy yếu dần, dẫn đến sự sụp đổ của triều đại Ăng-co.
Campuchia ngày nay vẫn bảo tồn được các công trình văn hóa, đặc biệt là di sản thế giới Ăng-co Vát, biểu tượng của nền văn minh rực rỡ một thời.