Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Bài thơ đề cập đến "con đường lên dạo cung trăng", một hình ảnh vốn dĩ thuộc về thế giới của ước mơ, của những điều kỳ diệu, xa xôi. Thế nhưng, thời thế thay đổi, khoa học kỹ thuật phát triển, con người đã đặt chân lên mặt trăng, biến điều "hư ảo" thành "gần tấc gang". Tuy nhiên, một nghịch lý được đặt ra: trong khi con người chinh phục được vũ trụ bao la, thì "đường ở giữa thế gian/Người không mở được lối sang với người". Vậy, câu thơ đặt ra vấn đề gì đáng suy ngẫm?
Trước hết, hai câu đầu "Con đường lên dạo cung trăng/Xưa là hư ảo, nay gần tấc gang" gợi nhắc về sự tiến bộ vượt bậc của khoa học kỹ thuật. "Cung trăng" từ lâu đã là biểu tượng của những điều huyền bí, nằm ngoài tầm với của con người. Thế nhưng, với những nỗ lực không ngừng, con người đã biến ước mơ chinh phục vũ trụ thành hiện thực. Hình ảnh "gần tấc gang" thể hiện sự rút ngắn khoảng cách giữa ước mơ và thực tại, giữa con người và vũ trụ. Nó cho thấy sức mạnh của trí tuệ và khát vọng chinh phục của con người. Con người đã chứng minh được khả năng vượt qua những giới hạn tưởng chừng như không thể.
Tuy nhiên, hai câu thơ sau lại đặt ra một vấn đề nhức nhối, một nghịch lý tồn tại trong xã hội loài người: "Sao đường ở giữa thế gian/Người không mở được lối sang với người". Trong khi con người có thể chinh phục được vũ trụ bao la, thì lại không thể tìm được tiếng nói chung, không thể xây dựng được những mối quan hệ tốt đẹp với nhau. "Đường ở giữa thế gian" là con đường của cuộc sống, của những mối quan hệ xã hội. Nó là con đường kết nối con người với con người, tạo nên một cộng đồng văn minh và nhân ái. Thế nhưng, con đường ấy lại đầy rẫy những rào cản, những xung đột, những hiểu lầm. Con người sống trong cùng một thế giới, nhưng lại không thể "mở được lối sang với người", không thể tìm thấy sự đồng cảm, sẻ chia.
Câu thơ đã đặt ra một câu hỏi đầy trăn trở về giá trị của sự tiến bộ. Phải chăng sự tiến bộ về khoa học kỹ thuật lại tỷ lệ nghịch với sự tiến bộ về mặt tinh thần, về đạo đức xã hội? Phải chăng con người mải mê chinh phục thế giới bên ngoài mà quên đi việc xây dựng thế giới bên trong, thế giới của tình người, của sự sẻ chia và lòng nhân ái? Câu thơ gợi nhắc chúng ta về tầm quan trọng của việc cân bằng giữa sự phát triển vật chất và tinh thần. Con người cần phải biết kết nối với nhau, xây dựng những mối quan hệ tốt đẹp, tạo nên một xã hội văn minh và nhân ái.
Bên cạnh đó, câu thơ còn mang ý nghĩa phê phán sâu sắc. Nó phê phán sự thờ ơ, vô cảm của con người trong xã hội hiện đại. Con người ngày càng trở nên ích kỷ, chỉ biết đến lợi ích cá nhân mà quên đi trách nhiệm với cộng đồng. Những xung đột, tranh chấp, thậm chí là chiến tranh vẫn diễn ra, gây ra những đau thương, mất mát. Câu thơ như một lời cảnh tỉnh, nhắc nhở con người về giá trị của tình người, của sự đoàn kết và yêu thương.
Tóm lại, bốn câu thơ ngắn gọn nhưng chứa đựng ý nghĩa sâu xa. Nó không chỉ ca ngợi sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật mà còn đặt ra một vấn đề nhức nhối về mối quan hệ giữa con người với con người. Nó nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của việc cân bằng giữa sự phát triển vật chất và tinh thần, về giá trị của tình người trong cuộc sống. Câu thơ là một lời nhắn nhủ sâu sắc, kêu gọi con người hãy biết mở lòng, kết nối với nhau, xây dựng một thế giới hòa bình và tốt đẹp hơn.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |