lập dàn ý phân tích đoạn trích sau:
Một bận, đến hai ngày liền tôi không thấy anh thợ của tôi làm việc. Cái quán cắt tóc bỏ vắng hai ngày liền. Sáng ngày thứ ba vẫn thế. Và lại thấy một người đàn bà ra dọn dẹp, chứ không phải bà cụ già lòa như mọi ngày. Tôi chạy sang. Chiếc ghế cắt tóc không còn nữa. Chỉ còn chiếc gương và mấy cái chai lọ. Người đàn bà hỏi tôi:
– Bác đến cắt tóc?
– Vâng.
– Nhà em mấy hôm nay đang dọn cái chỗ làm mới ở phố ngoài kia. Ngày mai xong. Xin mời bác đến.
Vợ anh có vẻ trạc tuổi gần ba mươi. Một khuôn mặt đàn bà hiền lành. Chị vừa nói vừa bóc tấm tranh của tôi ra. Tôi gợi chuyện.
– Bức tranh đẹp đấy chứ, chị nhỉ?
Người đàn bà hơi đỏ mặt, cuốn tấm tranh lại một cách cẩn thận. Lâu sau mới đáp:
– Anh nhà tôi bảo: Anh bộ đội trong tờ tranh này chính là người ta vẽ anh ấy. Hồi anh ấy còn ở bộ đội trong B. Cho nên mới mua về treo.
– Anh ấy nói với chị thế?
– Vâng.
– Hôm trước tôi đến cắt tóc ở đây có thấy một bà cụ…
– Là mẹ anh nhà tôi. Thế ra bác là khách quen?
– Vâng. Bà cụ bị tật lâu chưa?
– Thưa đã lâu. Đã chín năm nay.
– Vì sao?
– Bà cụ lòa đi cũng vì anh nhà tôi. Ngày đó bỗng nhiên có tin ra nhà tôi hy sinh. Bà cụ đâm ốm. Anh ấy là con một. Bà cụ nhớ anh ấy, nửa đêm cũng trở dậy đi lang thang. Cứ khóc hoài…
– Bà cụ lòa từ năm nào, chị biết không?
– Từ 69.
– Từ tháng mấy?
– Tôi cũng không nhớ thật rõ, có lẽ khoảng giữa năm.
Tôi ra đến Hà Nội vào đầu tháng ba năm ấy. Nếu tôi là một người tử tế ra thì không khéo bà cụ không bị lòa, không những thế mà tôi còn có thể làm cho bà cụ khỏe ra! Chính tôi đã làm cho bà mẹ anh trở thành mù lòa?
[…] Tôi quyết định phải trở lại cái quán kia. Tôi quyết định phải chường cái mặt mình ra, chứ không được lẩn tránh. Tôi không cho phép tôi chạy trốn. Bà cụ lại ngước mắt lên nhìn tôi như lần trước khuôn mặt đờ đẫn và hoan hỉ:
– Thưa ông đến cắt tóc?
– Vâng ạ!
Anh thợ cắt tóc nghe mẹ lên tiếng mới quay người lại. Tôi vừa kịp nhận ra được từ nơi cặp mắt vẫn còn trẻ của anh chiếu thẳng về phía tôi một cái nhìn ban đầu soi mói, ngạc nhiên, rồi hơi nghiêm mặt lại. Nhưng những diễn biến phản ứng trên cái mặt người thợ chỉ diễn ra nhanh như một cái chớp mắt. Ngay sau đó anh lại trở lại cái vẻ mặt và cử chỉ từ tốn, điềm đạm, ân cần của một người thợ cắt tóc đứng đắn và yêu nghề.
Da mặt tôi tự nhiên dày cộm lên.
– Mời bác ngồi!
Tôi cố trấn tĩnh để khỏi run lập cập, bước tới ngồi vào cái ghế gỗ như một cái ghế tra điện.
– Bác vẫn cắt như cũ?
– Vâng.
…
Gần nửa năm, tôi đã để vào bức tranh sơn mài tất cả công sức và sự suy nghĩ, và trong suốt thời gian ấy, một đôi lần tôi cũng gợi lại chuyện cũ nhưng người thợ vẫn một mực cố tỏ ra chưa hề bao giờ quen biết tôi. Trở về làm một anh thợ cắt tóc cũng như lúc ở bộ đội, anh vẫn lẳng lặng sống như vậy để cho người chung quanh tự phán xét lấy những công việc đã làm. Lời đề nghị rụt rè của anh: Xin mọi người hãy tạm ngừng một phút cái nhịp sống bận bịu, chen lấn, để tự suy nghĩ về chính mình.
(Trích truyện ngắn Bức tranh, Nguyễn Minh Châu, tập Người đàn bà trên chuyến tàu tốc hành, 1983)
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Dàn ý phân tích đoạn trích "Bức tranh" của Nguyễn Minh Châu
I. Mở bài
II. Thân bài
A. Hình ảnh người mẹ trong đoạn trích 1. Mẹ anh thợ cắt tóc bị mù: - Mẹ anh là một người phụ nữ hiền lành, có tuổi, gắn bó với công việc cắt tóc của con trai. - Câu chuyện về bà cụ bị mù từ sau khi nhận tin con trai hy sinh, đau khổ vì mất con, từ đó không nhìn thấy ánh sáng cuộc đời. 2. Bi kịch của bà cụ: - Tin tức con trai hy sinh khiến bà đau đớn, dẫn đến việc mất khả năng nhìn. Bà cụ không chỉ mất đi ánh sáng mà còn mất đi sự ổn định về tinh thần. - Nỗi đau khổ vì mất con khiến bà đi lang thang vào ban đêm, đôi khi khóc vì nhớ thương, thể hiện sự mất mát và sự khổ sở của một người mẹ.
B. Hình ảnh người thợ cắt tóc 1. Anh thợ cắt tóc trong quán: - Anh là một người đàn ông trưởng thành, sau khi rời quân ngũ đã trở về làm một thợ cắt tóc bình thường. - Mặc dù anh không biểu lộ cảm xúc mạnh mẽ nhưng vẻ mặt anh vẫn phản ánh được sự gắn bó sâu sắc với mẹ, nỗi đau trong lòng về quá khứ. 2. Sự phản ứng của anh khi gặp lại người khách cũ: - Anh thợ cắt tóc có những phản ứng nhanh chóng, đôi khi hơi nghiêm nghị khi thấy "tôi" – người mà có thể là có liên quan đến bi kịch của mẹ anh. - Dù vậy, anh vẫn giữ thái độ điềm đạm và từ tốn khi làm công việc của mình. Điều này cho thấy anh đã cố gắng giữ cuộc sống bình thường, mặc dù trong lòng anh vẫn nặng trĩu những suy tư về quá khứ.
C. Sự tự vấn và trách nhiệm của nhân vật "tôi" 1. Tự vấn về trách nhiệm của mình: - Nhân vật "tôi" trong đoạn trích cảm thấy có trách nhiệm đối với bi kịch của bà cụ khi liên kết sự mù lòa của bà với chính mình – một người khách quen. - Sự xuất hiện của anh "tôi" vào thời điểm ấy như một cú sốc trong tâm lý của anh, khi anh cảm thấy mình là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến sự mất mát của bà mẹ. 2. Sự ăn năn và suy ngẫm: - Nhân vật "tôi" tự đặt ra câu hỏi liệu mình có thể làm gì để thay đổi tình hình, liệu nếu anh đến đúng lúc, bà cụ có thể không bị mù? Đây là những suy nghĩ đầy ám ảnh, thể hiện sự ăn năn và cảm giác tội lỗi. - Mối quan hệ giữa "tôi" và người thợ cắt tóc, tuy chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường nhưng lại mở ra một chiều sâu của sự băn khoăn và ân hận của nhân vật.
III. Kết bài
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |