Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết đoạn văn 200 chữ phân tích nhân vật tôi (Minh) trong truyện ngắn "Bà tôi"của Xuân Quỳnh

Viết đoạn văn 200 chữ phân tích nhân vật tôi (Minh) trong truyện ngắn "Bà tôi"của Xuân Quỳnh bài về ng bà vì một lần làm mất tem phiếu
 
2 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
44
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Nhân vật tôi (Minh) trong truyện ngắn "Bà tôi" của Xuân Quỳnh được xây dựng với tình cảm sâu sắc và sự nhạy cảm trước những điều tưởng chừng như bình thường trong cuộc sống. Minh là một đứa trẻ đang ở trong giai đoạn phát triển tâm lý nhạy cảm, nơi mà những kỷ niệm và cảm xúc gia đình định hình những giá trị và nhân cách của mình. Câu chuyện bắt đầu từ sự khiếp sợ của Minh khi làm mất một cuốn tem phiếu của bà, và điều này hé lộ sự quan trọng của bà trong đời sống tinh thần của Minh. Minh không chỉ là một đứa trẻ ham chơi, mà còn rất hiểu và cảm nhận được nỗi vất vả mà bà phải trải qua.

Cách mà Minh thể hiện sự ân hận và xấu hổ khi làm mất tem phiếu không chỉ cho thấy tình yêu thương dành cho bà mà còn cho thấy sự trưởng thành trong cách suy nghĩ của cậu bé. Minh học được bài học sâu sắc về trách nhiệm và sự trân trọng những gì mình có, đặc biệt là tình cảm gia đình. Qua nhân vật tôi, Xuân Quỳnh không chỉ khắc họa được tình yêu thương giữa bà và cháu mà còn phản ánh những giá trị nhân văn cao đẹp trong cuộc sống.
1
1
Avicii
03/01 21:14:22
+5đ tặng
Trong truyện ngắn "Bà tôi" của Xuân Quỳnh, nhân vật "tôi" (Minh) hiện lên là một cậu bé giàu tình cảm, hồn nhiên và có phần nghịch ngợm. Đoạn trích kể về lần Minh làm mất tem phiếu của bà đã khắc họa rõ nét những phẩm chất này. Ban đầu, Minh vô tư, tinh nghịch khi chơi đùa, không ý thức được tầm quan trọng của những tờ tem phiếu nhỏ bé. Khi phát hiện ra mất mát, Minh hoảng hốt, lo sợ tột độ. Cậu bé cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề không chỉ qua lời trách mắng của bà mà còn qua ánh mắt lo âu của mẹ. Nỗi sợ hãi ấy không xuất phát từ việc bị phạt mà chính từ nỗi lo làm bà buồn, làm gia đình thêm khó khăn trong thời buổi tem phiếu khan hiếm. Minh tự dằn vặt mình, tự trách bản thân đã bất cẩn. Cậu bé cũng thể hiện sự thông minh, nhanh trí khi nghĩ ra cách đi tìm tem phiếu khắp nơi, từ gầm giường đến những chỗ khuất trong nhà. Cuối cùng, khi tìm thấy tem phiếu, Minh vỡ òa trong niềm vui sướng, nhẹ nhõm. Đoạn trích đã thể hiện thành công thế giới nội tâm phong phú, chân thực của một đứa trẻ, với những cảm xúc hồn nhiên, lo lắng, hối hận và cả niềm vui giản dị khi mọi chuyện được giải quyết. Qua đó, người đọc cảm nhận được tình cảm sâu nặng của Minh dành cho bà và gia đình.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
1
Quang Cường
03/01 21:14:27
+4đ tặng

Xuân Quỳnh là một nhà thơ nữ tài năng hiếm có của văn học Việt Nam. Nhưng tuổi thơ bà lại chẳng được như sự nghiệp. Nữ sĩ mồ côi mẹ khi còn quá nhỏ, sau khi bố đi thêm bước nữa gia đình lại chẳng được ấm êm. Một tuổi thơ đầy nỗi buồn. Nhưng may mắn thay vẫn còn người bà luôn ở bên che chở, yêu thương. Và như để gửi gắm những tình cảm, những yêu thương của mình dành cho bà, Xuân Quỳnh đã viết nên truyện ngắn “Bà tôi”.

      Câu chuyện kể về người bà của nhân vật tôi. Đó là bà nội, bà lên sống với người con trai là bố của “tôi” ở thành phố. Bà vô cùng yêu thương “tôi” nhưng vì bà đã già rồi, đã lẩm cẩm mà bố mẹ của “tôi” nghĩ rằng bà gây ra biết bao phiền phức. Tủi thân bà bỏ nhà về quê bán bỏng. Tuy vậy nhưng chẳng lúc nào bà quên người cháu của bà. Khi “tôi” biết được bà đã già mà vẫn còn phải vất vả kiếm sống đã òa khóc nức nở và khi ấy người bố mới nhận ra lỗi lầm của mình mà đón bà trở về.

 Qua câu truyện, ta thấy được bà là người mẹ hết lòng vì con, người bà yêu thương cháu hết mực. Ở cái thời của bà, chiến tranh thì ác liệt, cơm chẳng đủ ăn ấy chứ đừng nói là học hành. Nhưng bà vẫn cố gắng lo cho bố “tôi” đủ cái ăn, cái mặc để khôn lớn mà có công ăn việc làm ở thành phố như bây giờ. Bà hay kể cho “ tôi” nghe bà đã vất vả nuôi nấng bố thế nào “Có lúc bà lại kể chuyện về bố tôi, hồi bố tôi còn bé hay đau ốm như thế nào, bà đã phải nuôi bố tôi vất vả như thế nào v.v… Bà kể đi kể lại những chuyện như vậy làm tôi cũng thuộc làu đến nỗi nếu như bà kể câu trước là tôi có thể tiếp câu sau được.” Bà kể rất nhiều, nhiều lần mà chẳng hề chán. Bà kể không phải vì bà muốn kể công mà đối với bà đó là niềm hạnh phúc. Hạnh phúc vì bà đã làm trọn nghĩa vụ của một người mẹ. Bà đã nuôi nấng bố “tôi” vất vả, hi sinh biết bao để được như hôm nay. Bà hạnh phúc vì thành quả mình đã đạt được. Đó là con trai của bà đã có công ăn việc làm, đã có gia đình êm ấm, đã có đứa cháu dễ thương là “tôi”. Từ chi tiết này, độc giả có thể cảm nhận tình mẫu tử thiêng liêng lúc nào cũng cháy bỏng trong bà. Niềm hạnh phúc của một người phụ nữ không phải là được ăn ngon mặc đẹp hay sống nhà cao cửa rộng mà chỉ cần con cháu mình hạnh phúc, ấm no là đủ rồi. Bà hạnh phúc, bà vui vẻ, mãn nguyện vì con cháu mình đã no đủ.

Chẳng còn cái thời cơm không đủ ăn, áo chẳng đủ mặc nữa nhưng bà vẫn rất cần kiệm. Bà tiết kiệm, nhường nhịn để con cháu có thể được ăn nhiều hơn, ăn no hơn. Còn bà, bà già rồi “Bà sống được ngày nào hay ngày ấy. Người già như ngọn đèn trước gió, không biết tắt lúc nào”. Bà ơi! Sao bà vất vả đến vậy. Khi trẻ thì bà vì con, lúc già vì cháu, cả cuộc đời bà biết sống cho mình lúc nào. Đức hi sinh của bà biết núi nào sánh bằng, sông nào đo được. Bà phần những gì ngon nhất cho con, cho cháu còn mình chỉ nước dưa, quả cà qua bữa. Đến giấc ngủ bà cũng nhường nhịn để cháu được say giấc tròn. Cuộc đời bà sao khổ quá, bà chẳng khi nào được nghỉ ngơi, được sống cho mình. Bà luôn thương con, thương cháu, một lòng vì con cháu. Bởi niềm vui duy nhất của bà là con cháu mà được hạnh phúc, còn bà thì sao cũng được. Bà đã già rồi vẫn lo lắng cho con cháu, phụ lo việc nhà, cái gì ngon cũng cho con cho cháu. Bà thương cháu lắm, bà chơi cùng cháu, trò chuyện với cháu, cho cháu những gì tốt nhất. Bà nuôi dưỡng tâm hồn cháu bằng những vẻ đẹp của văn chương “truyện Kiều, truyện Nhị Độ Mai… những truyện vần, bà thường thuộc từ đầu đến cuối”. Bà muốn cháu lớn lên khỏe mạnh nhưng tâm hồn cũng ấm áp và giàu lòng thương cảm nữa. Lòng của bà, tình yêu của bà thật rộng lớn và cao cả. Người phụ nữa cả cuộc đời sống vì người khác.

Yêu thương con cháu hết mực là vậy nhưng mà sao buồn quá, con lại chẳng hiểu cho bà. Vì bà già rồi, bà lẩm cẩm rồi, chậm chạp và nói nhiều quá nên khiến con cháu phiền hà. Vậy nhưng người con ấy- bố “tôi” sao lại quên nhanh thế,vì ai mà bà mới già nua vất vả, vì ai mà bà cố gắng cả đời thanh xuân, vì anh mà bà lẩm cẩm… Là vì con, vì người đàn ông đấy.Vậy mà giờ đây, chỉ vì mấy tấm tem phiếu mà đứa con bà từng đứt ruột đẻ ra, cắn rơm cắn cỏ nuôi lớn từng ngày lại mắng mỏ bà, nói bà không làm ra tiền nên chẳng biết tiếc. Những lời ấy như dao cứa vào tim can bà, những năm tháng nhọc nhằn nuôi lớn con cũng chẳng đau đớn bằng việc con chính miệng mắng mẹ. Đau đớn thay, tủi cực thay. Bà cũng một lần nữa vì con, vì cháu, vì không muốn trở thành gánh nặng mà khăn gói quả mướp trở về quê một mình tự mưu sinh khi tuổi đã gần đất xa trời. Nhưng bà vẫn thương cháu lắm, bà lo cháu ở nhà một mình chẳng no bữa cơm trưa, sợ cháu sẽ buồn khi thiếu vắng bà, sợ cháu sẽ khóc òa lên khi biết bà bỏ đi. Trước khi đi bà hết lời dỗ dành cháu, nói dối rằng mình chỉ đỉ đôi ba hôm. Cả cuộc đời bà đều phải nói dối, nói dối để hi sinh cho con cho cháu để giờ đổi lại là sự xót xa này. Dù cuộc sống xa con có vất vả đến mấy bà cũng luôn dành cho cháu những điều ngọt ngào nhất “thỉnh thoảng bà lại lên thăm tôi và lần nào cũng mang quà cho tôi, khi thì nắm táo, khi thì mấy quả ổi hoặc chùm dâu gia”. Bà thương cháu lắm và cháu cũng rất thương bà. Chính vì thế mà khi “tôi” biết tin bà phải bán bỏng ở bến tàu “tôi” đã ngay lập tức trở về nhà mà kể với cha mẹ. “Tôi” đã òa khóc nấc lên mãi cho đến khi bố đồng ý mai sẽ đón bà trở về. Có thể thấy, cuộc đời bả cả đời vất vả, hết lòng vì con, vì cháu mà đổi lại cũng thật tủi cực “Nhìn người già quả thực không ai lại hình dung được người ấy ngày xưa lại có nhan sắc! Thế mà ngày còn trẻ cụ là người có nhan sắc và nết na lắm đấy. Tội nghiệp! Biết đâu bây giờ lại khổ!”. Thật xót xa.

     Qua câu chuyện, ta có thể thấy được người bà của Xuân Quỳnh là một mẹ giàu đức hi sinh, một người mẹ hết lòng vì con, người bà hết mực yêu cháu. Nhưng cái khổ khốn nạn ấy lại đeo bám bà mãi vậy, để đến tận lúc già bà vẫn chẳng được thảnh thơi, an nhàn. Mong rằng, qua tác phẩm những người con, người cháu sẽ hiểu được sự vất vả, gian khổ mà người mẹ, người bà đã phải trải qua để cho họ được sống ấm no như hôm nay. Từ đó hiếu thảo, yêu thương và phụng dưỡng những người phụ nữ vĩ đại ấy.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×