I. Đọc hiểu:
1. Đoạn thơ trên được viết theo phương thức biểu đạt: biểu cảm
2. Các biện pháp nghệ thuật được sử dụng và tác dụng:
-Ba câu đầu mang màu sắc cổ điển, vẽ lên hình ảnh con thuyền nhỏ nhoi lênh đênh, trôi dạt trên dòng sông rộng lớn, mênh mông gợi cảm giác buồn, cô đơn, xa vắng, chia lìa.
+Sóng gợn: gợi sự tĩnh lặng và cảm giác buồn.
+Buồn điệp điệp: sóng cũng mang tâm trạng buồn, ỗi buồn kéo dài như không bao giờ dứt. Có thể nói, ở đây, nỗi buồn của lòng người đã mượn chuyển động của sóng mà trở nên hữu hình, nỗi buồn ấy cứ lan rộng, lan xa theo muôn trùng sóng nước tràng giang.
+Con thuyền xuôi mái: con thuyền trôi xuôi, hờ hững, có vẻ như vô tâm vô tình.
+Thuyền về X nước lại => sầu trăm ngả: thuyền và nước luôn gắn bó với nhau, ở đây, cả hai đi ngược chiều nhau, càng đi càng xa, càng cô lẻ như chính tâm trạng của người đứng ngắm.
-Câu thơ thứ tư mang nét hiện đại với hình ảnh rất đời thường: cành củi khô trôi nổi gợi lên cảm nhận về thân phận của những kiếp người nhỏ bé bơ vơ giữa dòng đời
+Phép đối: củi một cành khô X mấy dòng: số phận của cành củi là do dòng nước quyết định, còn số phận của con người thì bơ vơ lạc lõng giữa dòng đời.
3. Ý nghĩa của đoạn thơ trên: hình ảnh dòng sông mênh mông, tuyệt đối hoang vắng và hiu quạnh.