Mới thế mà đã gần hết một năm, tết nguyên đán cũng sắp gần kề, tôi lại lao lao lòng khi nghĩ về những trẻ em miền núi- những đứa trẻ vẫn đang thiếu thống rất nhiều cả về vật chất và tinh thần. Tôi quyết định sẽ xuất phát đi lên trên vùng cao nguyên đá Mèo Vạc - Hà Giang xem xét tình hình. Tôi chuẩn bị qua loa, gọi điện cho mấy người bạn thân hay đi cùng, chúng tôi xuất phát luôn chiều hôm đó. Con đường còn khá bằng phẳng và êm xuôi khi tới thành phố Hà Giang. Chúng tôi nghỉ lại ăn tối và xuất phát vào sáng hôm sau. Đây mới là buổi sáng thử thách đối với mỗi chúng tôi. Có đi mới biết gian khổ, đúng như mọi người vẫn nói trèo đèo lội suối, con đường đầy những ổ gà, ổ vịt nhấp nhô cứ xếp thành tầng tầng lớp lớp, đan xen nhau. Bánh xe chưa ra phải vũng lầy này, đã xa vào cũng lầy khác. Chúng tôi vẫn gắng sức, băng qua hết con đồi này đến con đồi khác, có lúc dốc đứng như bước tường, có luc lại thoải và trơn như một cái cầu trượt. Tay lái ai đấy đều là mỏi rã rời, nhưng không bao giờ dám buông lỏng. Tuy vất vả là thế nhưng thiên nhiên cũng chiêu đãi chúng tôi bằng thứ không khí mát lạnh, trong lành có thể nói là đặc sản của nơi này. Chúng tôi băng qua một con suối, nước suối mát rươi như thứ không khí kia. Sau khi vật lộn cùng những cung đường " ương ngạnh", chúng tôi đã được nghỉ ngơi khi lên tới bản. Mọi người đón nhận chúng tôi rất vui vẻ, nhiệt tình. Nơi đây, tuy thiếu thốn về vật chất là thế, nhưng vẫn ấm áp về tình người.