Cơ sở lý luận thơ đường luật trung đại của bài tự tình Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi Thơ đường luật trung đại là một thể loại thơ phổ biến trong văn học Trung Quốc thời trung đại (từ thế kỷ 7 đến thế kỷ 14). Cơ sở lý luận của thể loại này bao gồm các yếu tố sau: 1. Đường luật: Thơ đường luật trung đại tuân theo nguyên tắc đường luật, tức là mỗi câu thơ gồm 5 chữ (từ) và có 4 thanh. Đây là một quy tắc cơ bản trong thể loại thơ này, giúp tạo nên sự cân đối và nhịp nhàng cho bài thơ. 2. Tự tình: Thể loại thơ đường luật trung đại thường được sử dụng để tự tình, tức là thể hiện tâm trạng, cảm xúc và suy nghĩ của tác giả. Bài thơ thường được viết theo hình thức tâm sự, thể hiện những trạng thái tình cảm như tương tư, đau khổ, vui mừng, hoài niệm, tương tư... 3. Từ ngữ tinh tế: Thơ đường luật trung đại thường sử dụng từ ngữ tinh tế, giàu hình ảnh và ý nghĩa. Tác giả thường sử dụng các từ ngữ tượng trưng, hình ảnh đẹp và sắc sảo để tạo nên sự tươi sáng và sâu sắc cho bài thơ. 4. Ý thức triết học: Thể loại thơ này thường mang ý thức triết học, thể hiện sự suy ngẫm về cuộc sống, tình yêu, sự tồn tại và nhân sinh. Tác giả thường sử dụng các câu chuyện, hình ảnh và biểu đạt để truyền đạt thông điệp triết học của mình. 5. Tính nhân văn: Thơ đường luật trung đại thường mang tính nhân văn cao, thể hiện lòng yêu thương, sự chia sẻ và sự quan tâm đến con người. Tác giả thường sử dụng các hình ảnh và biểu đạt để thể hiện sự đồng cảm và tình người. Tóm lại, cơ sở lý luận của thơ đường luật trung đại của bài tự tình bao gồm đường luật, tự tình, từ ngữ tinh tế, ý thức triết học và tính nhân văn. Những yếu tố này tạo nên sự đặc trưng và giá trị nghệ thuật của thể loại thơ này.