Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể lại một trải nghiệm của em với một người thân mà em yêu mến

kể lại một trải nghiệm của em với một người thân mà em yêu mến
         nhanh nha gấp lắm
3 trả lời
Hỏi chi tiết
72
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Một trải nghiệm đáng nhớ của em với bà ngoại là vào một ngày hè khi em còn nhỏ. Hôm đó, em được nghỉ học và quyết định đến nhà bà chơi. Bà đang làm bánh quy, mùi thơm lan tỏa khắp căn bếp. Em chạy tới giúp bà, cùng bà nhào bột và tạo hình cho từng chiếc bánh.

Trong lúc chờ bánh chín, bà kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích mà bà đã nghe từ khi còn nhỏ. Em say mê nghe bà kể, đôi mắt sáng lên niềm vui. Khi bánh ra lò, nóng hổi và giòn tan, chúng em cùng nhau thưởng thức thành quả. Bà lại mang trà ra, và hai bà cháu cùng trò chuyện, cười đùa thật vui vẻ.

Khoảnh khắc ấy không chỉ đơn giản là làm bánh mà còn là những kỷ niệm gắn bó giữa em và bà. Em cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của bà dành cho em, và từ đó càng yêu bà hơn. Mỗi lần nghĩ về trải nghiệm ấy, em lại thấy lòng mình ấm áp và tràn đầy hạnh phúc.
1
0
Hưngg
21/08 17:34:23
+5đ tặng

Cha tôi rất thích hoa lan, cứ cách mấy ngày lại vào núi thăm hoa một lần rồi chọn những giống lạ, đào gốc đem về trồng, chăm nom kĩ lắm. Chính vì vậy, thỉnh thoảng tôi vẫn được cùng cha vào rừng để tìm những loại lan quý hiếm. Mỗi lần như thế tôi thích lắm, vì tôi được đi thăm thú núi rừng, được khám phá biết bao kiến thức bổ ích, nhưng có một lần đi hái hoa lan cùng cha đã khiến tôi nhớ mãi. Đó là một trải nghiệm không bao giờ quên đối với tôi.

Cha tôi có niềm đam mê đặc biệt với hoa lan, suốt mấy năm liền, mảnh sân nhà tôi có đến hàng trăm loài lan quý, cứ như là một khu vườn ươm. Những người dân quanh vùng vẫn thường đến thưởng ngoạn. Tuy nhiên, cha tôi không vì thế mà lấy làm đắc ý, ngược lại ông có vẻ không vui. Từ đó, dù vẫn thường vào núi nhưng cha tôi không đem các loài lan hoang dã tỉnh của mình, không ấy về nhà trồng nữa. Điều này khiến tôi ngạc nhiên, định hỏi, song không dám. Cho đến một hôm, ông bảo: "Ta cùng vào núi thăm hoa lan đi con". Chúng tôi đi mãi mới đến núi. Ở đó có một thác nước dựng đứng cao mấy chục trượng, từ xa đã nghe tiếng nước ầm ào sôi réo, bọt nước tung lên mù mịt cả một vùng, ảnh sáng mặt trời phản chiếu lóng lánh bảy sắc cầu vồng mê li, huyền ảo. Chúng tôi đi men theo chân thác thấy vô vàn những chùm lan đại nở đầy hoa trên những tầng vách đá cao thấp khác nhau. Những bông hoa nhàn nhạt như bị bao phủ bởi lớp hơi nước lạnh lẽo nhưng mùi hương thì thật nồng nàn, một làn gió thoảng qua, đứng ở nơi nào trong hang núi cũng đều cảm nhận được. Lâu nay tôi chưa từng thấy nhiều loài hoa lan rực rỡ sắc màu như thế nên luôn mồm khen đẹp. Tôi toan đào lấy mấy gốc, nghĩ bụng, cha biết cách chăm sóc những loại tiên phẩm này. Tuy nhiên, cha tôi ngăn lại và hỏi:

- Con thấy hoa ở đây đẹp hơn hay hoa ở nhà mình đẹp hơn?

- Hoa ở nhà mình đẹp hơn chứ ạ! - Tôi đáp

- Đẹp thế nào?

Tôi không trả lời được. Tôi nghĩ, hoa ở nhà quả là đẹp hơn hoa ở đây, nhưng hoa ở đây lại có vẻ tươi thắm hơn nhiều. Rồi hỏi: "Hoa ở đây thơm hơn phải không cha?"

- Đúng vậy còn à. 

Cha tôi ra vẻ thích thú lắm.

- Sao thế ạ? Sao cùng một loài hoa mà sống ở hai nơi khác nhau lại có mùi thơm khác nhau ạ?

Cha tôi trả lời:

- Lan là loài hoa mọc ở những nơi u tịch trong hang núi, hưởng được nguyên khí của đất trời, phát triển tươi tốt vươn lên bên những khe suối trong lành; nhưng khi đã đưa về nhà, nó chỉ là một bồn hoa cảnh.

- Nhưng rõ ràng là lá nó mướt hơn, hoa nhiều và to hơn...

- Thế cũng là đẹp rồi, nhưng cái đẹp đó tròn trịa quá. Con nên nhớ rằng, sự cách điệu bố trí... cũng khiến nó trở thành dung tục, tầm thường, mất cả vẻ tự nhiên...

Cha tôi nói đúng. Nhưng tôi vẫn lấy làm tiếc: Hoa lan đẹp như vậy, thanh khiết như vậy, lại mọc trong hang núi, vậy thì vì ai mà lá nó dài? Vì ai mà hoa nó nở? Có được bao người biết đến để ngắm nhìn, thưởng ngoạn? Tôi hỏi cha tôi điều này, ông bảo:

- Đấy mới chính là chỗ thanh cao của hoa lan. Nó không sinh ra và lớn lên để cho con người chiêm ngưỡng, ngược lại, nó tồn tại hồn nhiên, ra lá, nở hoa trước hết vì bản thân mình!

Từ đó về sau tôi không đi đào lan rừng đem về nhà nữa. Vui mừng vì sự thuần phác của nó, tôi chợt cảm thấy buồn bởi trước đây vì yêu lan mà vô hình trung tôi đã làm cho nó có nguy cơ tàn lụi. Cha tôi kéo tôi ngồi xuống cạnh một hồ nước giữa rừng, bóng chúng tôi in trên mặt hồ tĩnh lặng. Ông nhìn mặt hồ và nói: "Làm người cũng phải như hoa lan con ạ. Con người ta sống ở trên đời, không được đánh mất bản tính của mình, không nên thay đổi để khuôn theo ý thích của người khác, tựa những bồn hoa lan được trồng trong chậu cảnh; loại người như thế thường không đem lại cho xã hội điều gì tốt đẹp lắm đâu!"

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
dieu thu
21/08 17:34:34
+4đ tặng

ược sống trong vòng tay chở che, thương yêu của người thân luôn là khoảnh khắc hạnh phúc, ấm áp với mỗi người. Em luôn khắc ghi và nhớ mãi những giây phút được sống bên ông ngoại. Kỷ niệm ông dạy em nấu ăn đã trở thành ký ức khó phai, theo em đến hết cuộc đời này.

Năm 11 tuổi, khi vừa kết thúc kì thi cuối năm học, mẹ đã gửi em tới nhà ông ngoại. Trong suốt ba tháng nghỉ hè ấy, em đã được ông dạy bảo rất nhiều điều. Nhờ đó, em dần cứng cáp, khôn lớn và tích lũy thêm vô vàn kiến thức quý giá.

Em nhớ như in buổi trưa hè nọ, em theo ông ngoại xuống bếp chuẩn bị cơm trưa. Thường thường, em sẽ giúp ông nhặt và rửa rau, chuẩn bị bát đũa. Tuy nhiên, hôm đó ông bận mổ cá nên đã nhờ em rang lạc. Biết em chưa từng làm việc này bao giờ, ông đã dạy em cách đảo đũa để lạc được chín đều, không bị khét. Em đứng bên cạnh, cố gắng lắng nghe và tiếp thu lời ông. Nhưng quá trình thực hành lại chẳng suôn sẻ. Vì cho lửa quá to và đảo không đều tay nên lạc đã bị cháy gần hết. Khi bước vào bếp, thấy cái chảo lạc đen xì, ông còn hóm hỉnh cười nhẹ một tiếng. Ông không mắng mỏ nặng lời hay trách móc mà chỉ đùa vui rằng "Cháu ông ngốc quá!". Trước đó, em thấy buồn vô cùng bởi bản thân quá vụng về. Đến khi nghe lời ông nói, em nhẹ nhõm và thoải mái hơn.

Những ngày sau đó, em thường xuyên quan sát và học hỏi lúc ông nấu ăn. Nếu có thắc mắc, em sẽ nhờ ông giải đáp. Nhờ đó, kỹ năng bếp núc của em được cải thiện phần nào. Em có thể nấu được các món đơn giản như: rang lạc, rán đậu, rán trứng,...

Nhiều năm trôi qua, mỗi khi nhắc đến kỷ niệm rang lạc bị cháy, không chỉ em hay ông ngoại mà tất cả mọi người trong nhà đều cười phá lên. Kỷ niệm ấy sẽ mãi như dòng suối trong trẻo, tưới mát tâm hồn em.

0
0
beatty
21/08 20:55:41
+3đ tặng

Trong cuộc sống, mỗi người sẽ có được nhiều trải nghiệm quý giá. Tôi cũng vậy, nhờ có trải nghiệm đó, tôi nhận ra được nhiều điều giá trị cho bản thân.

Khi còn bé, tôi là một đứa trẻ nghịch ngợm. Còn nhớ lúc tôi học lớp ba, một lần đã bị lạc trong siêu thị. Hôm đó, tôi được tan học sớm. Mẹ đến đón tôi về nhà. Trên đường về, mẹ có vào siêu thị để mua đồ. Tôi rất háo hức vì trong siêu thị có nhiều đồ ăn.

Mẹ đi gửi xe, rồi dắt tôi vào trong siêu thị. Lúc này, siêu thị rất đông người. Các gian hàng nào cũng có người mua sắm. Mẹ dặn tôi phải luôn theo sát để tránh bị lạc. Hai mẹ con đi đến gian hàng bán đồ ăn. Rất nhiều bánh, kẹo được bày bán. Tôi nhìn mà thích thú vô cùng. Do mải ngắm những món đồ ăn, mà tôi không để tâm đến tiếng gọi của mẹ. Vậy là tôi đã lạc mất mẹ từ lúc nào. Lúc đó, tôi cảm thấy rất sợ hãi. Tôi nhìn khắp các phía vẫn không thấy mẹ đâu. Tôi chạy khắp nơi để tìm mẹ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc đâu. Tôi liền bật khóc.

Thấy vậy, mọi người xung quanh liền tới hỏi chuyện tôi. Tôi vừa khóc, vừa kể cho họ nghe. Sau đó, có một cô đã đề nghị đưa tôi đến chỗ bảo vệ. Tôi đi theo cô, lúc này cũng đã nín khóc. Ở đây, họ đã nói trên loa phát thanh để mẹ có thể nghe được. Khoảng mười lăm phút sau, mẹ đã đến. Tôi thấy khuôn mặt của mẹ rất lo lắng. Mẹ chạy đến ôm chầm lấy tôi. Tự nhiên, tôi bật khóc nức nở. Mẹ vừa lau nước mắt, vừa nói xin lỗi. Còn tôi thì cảm thấy hối hận vô cùng.
Trên đường về nhà, tôi đã xin lỗi mẹ. Lời nhắc nhở của mẹ khiến tôi nhận ra bài học quý giá. Một trải nghiệm đáng nhớ khiến tôi hiểu được tình yêu thương của mẹ dành cho mình, cũng như cần phải ngoan ngoãn hơn.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 6 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư