Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Bài thơ Ông đồ của Vũ Đình Liên là một tác phẩm đặc sắc, gợi lên hình ảnh đầy hoài niệm về một nét đẹp văn hóa truyền thống đã phai tàn trong dòng chảy thời gian. Qua ngôn từ giản dị, nhưng đầy tính biểu cảm, tác giả đã tạo nên một bức tranh sống động, chất chứa cảm xúc vừa trân trọng vừa tiếc nuối trước sự biến mất của hình ảnh ông đồ xưa cùng với nét chữ Nho tinh hoa.
Trước hết, những từ ngữ và hình ảnh trong bài thơ đã khắc họa sinh động một thời kỳ rực rỡ của ông đồ và chữ Nho. Ngay từ đầu bài thơ, Vũ Đình Liên đã tái hiện không khí rộn ràng, tấp nập trong dịp Tết xưa:
“Mỗi năm hoa đào nở,
Lại thấy ông đồ già...”
Hình ảnh “hoa đào nở” là tín hiệu mùa xuân, biểu tượng của sự tươi mới, phồn thịnh. Trong không khí đó, ông đồ xuất hiện như một phần không thể thiếu của lễ Tết, một biểu tượng văn hóa in sâu trong lòng người. Từ “bày mực tàu giấy đỏ” không chỉ là hành động cụ thể mà còn gợi lên nét đẹp tao nhã, thanh cao của người xưa.
Tuy nhiên, bài thơ không chỉ dừng lại ở vẻ đẹp hào nhoáng ấy, mà còn gợi cảm mạnh mẽ qua nỗi buồn tàn phai của ông đồ và thời đại chữ Nho. Ở những khổ thơ sau, ngôn ngữ bắt đầu trầm lắng, đượm màu buồn:
“Nhưng mỗi năm mỗi vắng,
Người thuê viết nay đâu?”
Từ “vắng” và câu hỏi tu từ “nay đâu” như tiếng lòng đầy trăn trở, ngậm ngùi. Ông đồ không còn là tâm điểm của sự chú ý, mà trở thành hình bóng mờ nhạt giữa cuộc sống hiện đại đang dần lãng quên giá trị xưa cũ.
Hình ảnh “giấy đỏ buồn không thắm, mực đọng trong nghiên sầu” là một nét vẽ đầy ám ảnh. “Giấy đỏ” vốn là biểu tượng của sự may mắn, thịnh vượng, nay lại “buồn không thắm”, như chính tâm trạng của ông đồ. “Nghiên sầu” không chỉ là vật dụng vô tri, mà được nhân hóa để cùng chia sẻ nỗi lòng đau đáu của một người bị lãng quên.
Bài thơ kết thúc bằng nỗi trống vắng day dứt:
“Ông đồ vẫn ngồi đấy,
Qua đường không ai hay.”
Hình ảnh ông đồ “vẫn ngồi đấy” mang sức ám ảnh sâu sắc. Động từ “vẫn” gợi lên sự bất lực, lặng lẽ chịu đựng sự lãng quên. Sự cô đơn của ông đồ không chỉ là câu chuyện cá nhân, mà còn phản ánh sự mai một của cả một nét văn hóa truyền thống trước sự thay đổi của thời đại.
Bằng ngôn từ tinh tế và hình ảnh đầy gợi cảm, Vũ Đình Liên không chỉ tạo nên một bức tranh hoài cổ mà còn khơi gợi sự đồng cảm sâu sắc từ người đọc. Bài thơ như một tiếng chuông cảnh tỉnh về sự cần thiết của việc gìn giữ và trân trọng những giá trị văn hóa dân tộc trong cuộc sống hiện đại.
Tham gia Cộng đồng Lazi trên các mạng xã hội | |
Fanpage: | https://www.fb.com/lazi.vn |
Group: | https://www.fb.com/groups/lazi.vn |
Kênh FB: | https://m.me/j/AbY8WMG2VhCvgIcB |
LaziGo: | https://go.lazi.vn/join/lazigo |
Discord: | https://discord.gg/4vkBe6wJuU |
Youtube: | https://www.youtube.com/@lazi-vn |
Tiktok: | https://www.tiktok.com/@lazi.vn |
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |