Khẳng định: Nếu các giá trị của mẫu số liệu càng tập trung quanh giá trị trung bình thì độ lệch chuẩn càng lớn.
Sai. Độ lệch chuẩn là đại lượng đo mức độ phân tán của các giá trị xung quanh giá trị trung bình. Nếu các giá trị càng tập trung quanh giá trị trung bình, thì độ lệch chuẩn sẽ càng nhỏ, không phải càng lớn.
Khẳng định: Khoảng biến thiên chỉ sử dụng thông tin của giá trị lớn nhất và bé nhất, bỏ qua thông tin của các giá trị còn lại.
Đúng. Khoảng biến thiên (range) chỉ được tính bằng cách lấy hiệu giữa giá trị lớn nhất và giá trị nhỏ nhất trong bộ dữ liệu, không xét đến các giá trị khác.
Khẳng định: Khoảng tứ phân vị có sử dụng thông tin của giá trị lớn nhất, giá trị bé nhất.
Sai. Khoảng tứ phân vị (interquartile range) được tính bằng cách lấy hiệu giữa tứ phân vị thứ ba (Q3) và tứ phân vị thứ nhất (Q1), không sử dụng giá trị lớn nhất và bé nhất trong bộ dữ liệu.
Khẳng định: Khoảng tứ phân vị chính là khoảng biến thiên của nửa dưới mẫu số liệu đã sắp xếp.
Sai. Khoảng tứ phân vị là sự chênh lệch giữa tứ phân vị thứ ba (Q3) và tứ phân vị thứ nhất (Q1), không phải là khoảng biến thiên của nửa dưới mẫu số liệu. Khoảng biến thiên chỉ là hiệu của giá trị lớn nhất và bé nhất.
Khẳng định: Các số đo độ phân tán đều không âm.
Đúng. Các số đo độ phân tán như độ lệch chuẩn, phương sai, khoảng biến thiên đều không thể âm vì chúng đo lường mức độ phân tán hoặc sự khác biệt giữa các giá trị trong tập dữ liệu, và các đại lượng này luôn có giá trị bằng hoặc lớn hơn 0.