Nền văn minh Ai Cập có một số điểm khác biệt so với các nền văn minh khác ở phương Đông:
Đặc trưng về địa lý: Ai Cập phát triển dọc theo sông Nile, với hệ thống tưới tiêu và nông nghiệp phụ thuộc vào lũ lụt của sông Nile, giúp nền văn minh này duy trì sự ổn định lâu dài. Trong khi đó, các nền văn minh phương Đông như Lưỡng Hà (Sumer, Babylon) phát triển tại các vùng đất giữa các con sông lớn như Tigris và Euphrates, nơi có điều kiện đất đai khô cằn hơn và thường xuyên phải đối mặt với lũ lụt thất thường.
Tôn giáo và quyền lực: Nền văn minh Ai Cập gắn liền với tôn giáo và thần quyền, nơi các pharaoh không chỉ là vua mà còn là thần sống, có quyền lực tuyệt đối. Trong khi đó, các nền văn minh phương Đông khác, như Lưỡng Hà hay Ấn Độ, không có mô hình vua-chúa thần thánh rõ ràng như Ai Cập mà các vị vua thường được xem là người đại diện cho thần linh hoặc có mối quan hệ chặt chẽ với tôn giáo nhưng không phải là thần thánh.
Chữ viết: Ai Cập sử dụng chữ tượng hình (hieroglyphs), trong khi các nền văn minh khác như Lưỡng Hà sử dụng chữ hình nêm (cuneiform) hoặc Trung Hoa với chữ Hán có đặc điểm khác biệt về cách biểu đạt và phát triển chữ viết.