Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Trong một lần em đã đánh chú chó và bằng một cách nào đó em đã mơ ra trong buổi tối hôm đó hãy kể lại những khó khăn mà em đã gặp trong suốt một đêm dài đằng đẵng

Trong một lần em đã đánh chú chó và bằng một cách nào đó em đã mơ ra trong buổi tối hôm đó hãy kể lại những khó khăn mà em đã gặp trong suốt một đêm dài đằng đẵng.

2 trả lời
Hỏi chi tiết
350
1
0
Linh
04/02/2021 22:06:30

Chú chó Kim Bum vô cùng thân thiết ngày mẹ mang vẻ nó nhỏ xíu chỉ chừng 1kg nằm gọn trong bàn tay của em với bộ lông vàng mượt vô cùng dễ thương. Đôi mắt Kim Bum nhìn em lấp lánh trong veo như những vì sao trên trời vậy. Đôi tai của chú chó vểnh lên thể hiện sự thông minh nhanh nhẹn của mình. Em và Kim Bum luôn gắn bó thân thiết với nhau, em ăn gì đều cho Kim Bun ăn đó. Mỗi buổi tối đi ngủ chú chó cũng nằm ở đuôi giường gần chỗ em ngủ.

Khi Kim Bum lớn hơn một chút em thường dạy cho chú chó biết cách lắng nghe tiếng của mình bằng cách thổi còi toe toe thì dù Kim Bum đang ở đâu cũng chạy tới bên em. Rồi chúng em cùng nhau chơi những môn thể thao như đuổi bắt, chơi ném bóng dù em có nếm trái bóng bàn đi xa tới đâu Kim Bum cũng đi tìm được và mang nó về cho em.

Xem thêm:  Kể về một chuyến thăm di tích lịch sử

 

 

Hãy kể lại một kỉ niệm đáng nhớ với con vật nuôi mà em yêu thích

Mỗi lần em đi học về là người bạn Kim Bum lại chạy ra đón chào ngoáy cái đuôi mừng rối rít. Có lần mừng quá nó còn nhảy lên mặt em mà vờn, mà liếm láp tựa như một người con đang chờ đợi ba mẹ của mình vậy. Chúng em gắn bó với nhau cũng được hơn ba năm, tình cảm của em và Kim Bum ngày càng thắm thiết. Nhưng có một kỉ niệm mà em suốt đời không thể quên được đó chính là Kim Bum đã một lần cứu em. Nếu không có Kim Bum thì em đã mất mạng rồi cũng nên.

Hôm đó em và và Kim Bum rủ nhau ra đường chơi ném bóng như mọi lần, cứ mỗi lần em ném bóng đi xa Kim Bum liền lập tức chạy đi tìm và chỉ vài phút sau nó mang trái bóng em cho em. Rồi em lại tiếp tục ném trái bóng đi hướng khác. Hai chúng em chơi với nhau vui vẻ vô cùng. Em mải chơi quá không để ý có một chiếc xe máy đi ngược chiều đang bấm còi inh ỏi ra hiệu bảo em tránh ra, nhưng do em chỉ mải nhìn theo hướng trái bóng ném đi và chỉ đạo cho Kim Bum chạy đi tìm trái bóng về nên không để ý tới tiếng còi xe.

Khi chiếc xem tới gần trong gang tấc, em càng giác giật mình quay lại và nghĩ rằng mình sẽ bị chiếc xe đó đụng trúng người. Trong khoảnh khắc đó, chú chó Kim Bum nhanh như chớp lao tới và xô em ngã chiếc xe máy kia bị bất ngờ loạng choạng và đổ xuống. Rất may em chỉ bị xây xát bên ngoài sơ sơ. Chú lái xe máy thì bị vỡ mất chiếc gương xe nhưng không đáng kể lắm. Chỉ có Kim Bum của em là bị nặng nhất một chiếc bánh xe đằng trước đã nghiến qua người nó làm nó bị gãy hai chiếc xương sườn. Em đưa Kim Bum đi khám bác sĩ thú y và được các bác sĩ điều trị kịp thời những cũng phải mất gần một tháng Kim Bum của em mới lành lại.

Xem thêm:  Kể về kỉ niệm ngày đầu tiên đi học

 

Từ sau lần tai nạn đó, em và Kim Bum không còn dám chơi trò ném bóng ngoài đường nữa, bởi chúng em đã sợ lắm rồi. Nhưng sau lần đó em càng yêu thương Kim Bum nhiều hơn. Nó không phải là một vật nuôi, là thú cưng của em mà là người bạn thân thiết, tri kỉ gắn bó và là ân nhân cứu mạng của em nữa. Em rất yêu quý nó coi nó như một người thân trong gia đình của mình. Cả nhà em ai cũng yêu Kim Bum bởi cảm thấy thật khó có một vật nuôi nào trung thành, và biết hy sinh thân mình như loài chó. Nó thật sự là một vật nuôi vô cùng đáng quý.

Chú chó Kim Bum không chỉ thông minh dũng cảm mà nó còn có công lao trong việc rình bắt chuột bảo vệ sự bình yên cho gia đình em. Cứ mỗi khi ngửi thấy mùi chuột ở đâu là Kim Bum liền lập tức rình rập ở một góc chờ cho con mồi sa lưới, nhanh như cắt nó nhảy lên và vồ lấy con mồi nằm gọn trong móng vuốt của mình.

Từ đó, chuột trong nhà chạy đi đâu hết không còn dám lộng hành như trước. Em cảm thấy Kim Bum thật xuất sắc dù không phải là mèo nhưng nó có chiếc mũi vô cùng thính mũi ngửi một chút là biết chuột ở đâu, nên lũ chuột khiếp hãi mà bỏ chạy hết.Với em Kim Bum là vật nuôi mà em yêu thích nhất, nó còn là người bạn thân thiết chia sẻ mọi buồn vui với em trong cuộc sống.



Nguồn: https://thivietvan.com/hay-ke-lai-mot-ki-niem-dang-nho-voi-con-vat-nuoi-ma-em-yeu-thich.html#ixzz6lW1Cegh5

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
0
Wind
05/02/2021 03:25:26

Bài làm
Bún là con chó mà bố mẹ tôi tặng cho tôi vào sinh nhật lần thứ 10. Nó đã gắn bó với tôi được gần 5 năm. Tôi với Bún đã có với nhau thật nhiều kỉ niệm đẹp nhưng kỉ niệm đáng nhớ nhất có lẽ lần Bún đã xả thân mình để cứu tôi.

Bún là chó ta, với bộ lông vàng óng, mượt mà. Lúc mới về nhà, trông chú giống như một cục tơ óng ả. Hai cái tai nhọn hoắt lúc nào cũng vểnh cao đề nghe ngóng tin tức xung quanh. Càng lớn, bún càng tỏ rõ mình là một chú chó thông minh. Bún rất thích cùng tôi chơi trò đuổi bắt, đặt biệt là trò ném bóng. Tôi sẽ cầm một quả bóng hoặc một cành cây ném ra xa. Còn Bún sẽ đuổi theo, bắt lấy chúng rồi mang trở lại cho tôi. Chú ta chơi trò chơi ấy rất vui vẻ, chẳng có vẻ gì là mệt mỏi hết.

Từ khi nuôi Bún, tôi thấy mình học được thêm nhiều thứ. Có lẽ thứ lớn nhất tôi học được từ khi nuôi Bún là chăm sóc cho những vật nhỏ hơn mình. Tôi biết cho Bún ăn, biết dọn dẹp sạch sẽ chỗ ở cho Bún và chơi với Bún nữa. Bún không chỉ đơn thuần là con vật nuôi mà nó giống như một đứa em trong nhà tôi rồi. Vì ai trong nhà tôi cũng đều yêu quý nó cả.

Chiều hôm ấy, như mọi ngày tôi đắt Bún ra công viên để đi dạo. Bún rất thích ra công viên, vì ở đó rất rộng và thoáng, hơn nữa lại Bún cũng quen được rất nhiều bạn ở đó. Trước khi đi, mẹ tôi vẫn dặn như mọi khi:

- Cần thận con nhé, chú ý người lạ.

- Vâng, con biết rồi - Tôi đáp lại mẹ rồi dắt Bún ra khỏi nhà.

Bún quen thuộc với công viên rồi nên khi vừa tới nơi nó đã tung tăng chạy nhảy. Tôi mỉm cười để cho nhìn theo Bún rồi cũng chậm rãi bước theo hướng nó chạy đi. Đang thơ thẩn chỗ bãi cỏ để tìm kiếm cây gậy chơi cùng Bún nên tôi không để ý phía sau mình có một người vẫn luôn đi theo. Tôi phải đi khá xa mới kiếm được một cành cây khô, đúng góc vắng nhất của công viên. Tôi gọi Bún để dắt nó đi lại phía bên kia, nơi có nhiều người tụ tập hơn. Vì công viên khá rộng nên không đảm bảo chỗ nào cũng an toàn được.

- Bún...Bún... - Tôi cất tiếng gọi, nhưng không nghe thấy tiếng sủa cửa nó.

Chợt tôi nghe thấy tiếng bước chân phía sau nên giật mình quay lại. Tôi thấy một người đàn ông trung niên, mặc áo kín, đội mũ và đeo kính không biết đã đi theo mình từ lúc nào. Tim tôi đập bang bang. Không phải chứ? Giữa ban ngày cũng có kẻ bắt cóc sao? Tôi quay đầu lại, bước nhanh hơn và liên tục gọi Bún. Bước chân của người đàn ông kia cũng nhanh hơn theo nhịp bước chân tôi. Tôi bắt đầu thấy lo lắng và sợ hãi. Bước chân cứ thế nhanh dần hơn, cuối cùng là chạy. Người đàn ông kia theo sát phía sau tôi. Tôi lấy hết sức để chạy nhanh hơn nhưng không thể thoát khỏi tay ông ta. Ông ta đuổi kịp, nắm lấy tay tôi, kéo mạnh đi. Tôi đơ người. Tôi vẫn coi lời mẹ dặn mỗi lúc bước ra khỏi nhà là lời nói bông đùa. Vì ai mà manh động đến mức bắt cóc người giữa ban ngày thế chứ. Thế nhưng giờ tôi tin lời mẹ tôi rồi. Tôi nhìn quanh quất, vẫn không có người tiến lại gần đây. Tôi hét lên:

- Bún...Bún ơi. Có ai ở đây không? Cứu cháu với!

Người đàn ông nắm mạnh lấy tay tôi, gằn giọng:

- Im ngay, con nhóc con!

Nói rồi ông ta lấy tay bịt miệng tôi lại để tôi không kêu được nữa. Nhưng tôi đã nhân lúc ông ta không để ý, cắn thật mạnh vào bàn tay ông ta, khiến ông ta phải rụt tay lại. Tôi lại hét lên lần nữa:

- Bún...Bún ơi! Có ai không, bắt cóc! Cứu....

Ông ta ngay lập tức lấy một miếng giẻ trong túi áo định bịt miệng và trói tay tôi lại. Ngay lúc ấy tôi nghe thấy tiếng sủa rồi nhanh như cắt, Bún xuất hiện. Nó nhảy chồm lên, cắn vào tay của người đàn ông kia. Bị tấn công bất ngờ nên ông ta buông tay tôi ra ngay. Nhưng khi nhận ra Bún chỉ là một con chó thì ông ta bình tĩnh lại, rồi đánh Bún. Chân tay tôi bủn rủn hết cả. Tôi nhìn Bún vật lộn, gầm gừ và cắn vào tay, vào mặt, vào người trong sự giãy giụa của ông ta mà thấy vô cùng sợ hãi. Tôi đứng dậy, cố gắng khống chế sự sợ hãi rồi chạy về phía đông người hơn. Tôi phải tìm người giúp nếu không thì ông ta sẽ trốn thoát, và nhiều người sẽ bị ông ta bắt đi hơn mất. Tôi chạy được một đoạn thì thấy có hai người đang đi về phía này, tôi hét lên gọi họ rồi ngã gục xuống vì mệt. Rất nhanh, người đàn ông kia bị hai anh tôi vừa gọi khống chế. Họ báo cảnh sát. Còn tôi ngồi ôm Bún trên bãi cỏ, người run như cầy sấy. Nghĩ lại đến giờ chân tay tôi vẫn còn run. Nếu hôm nay Bún không xuất hiện kịp thời và liều mình cứu tôi, chắc tôi đã không còn có cơ hội ngồi đây để ôm nó nữa rồi. Cũng từ sau sự việc hôm ấy, tôi cẩn thận hơn mỗi khi ra ngoài một mình. Nhờ có Bún mà tôi trở về nhà bình an sau sự việc kinh hoàng ấy. Tôi và Bún đều bị trầy xước nhẹ.

Cả nhà vốn dĩ đã yêu quý Bún, nay lại càng yêu quý và chăm sóc nó chu đáo hơn nữa, vì chính nó đã cứu tôi bất chấp nguy hiểm. Có lẽ với nhiều người cún chỉ là vật nuôi, có thể đánh, có thể mắng, có thể bỏ đói, nhưng đối với tôi, Bún là một người bạn, là ân nhân cứu mạng và là một thành viên trong gia đình. Tôi sẽ luôn yêu quý và chăm sóc nó, để nó có thể ở bên cạnh tôi lâu hơn một chút.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo