XUYÊN VIỆT CHI PHÁO HÔI NAM XỨNG - Chương 265
Bạch Phàm | Chat Online | |
24/07/2019 21:27:27 | |
Truyện kiếm hiệp | Truyện Sưu tầm | Truyện cùng người đăng | Báo cáo vi phạm |
89 lượt xem
- * XUYÊN VIỆT CHI PHÁO HÔI NAM XỨNG - Chương 266 (Truyện kiếm hiệp)
- * XUYÊN VIỆT CHI PHÁO HÔI NAM XỨNG - Chương 267 (Truyện kiếm hiệp)
- * XUYÊN VIỆT CHI PHÁO HÔI NAM XỨNG - Chương 264 (Truyện kiếm hiệp)
- * XUYÊN VIỆT CHI PHÁO HÔI NAM XỨNG - Chương 263 (Truyện kiếm hiệp)
“Trần Mộc, ngươi rốt cục cũng trở lại.” Hà Tĩnh Nguyệt vui mừng nói với Trần Mộc.
Trần Mộc mỉm cười với Hà Tĩnh Nguyệt, lộ ra biểu tình áy náy nói: “Xin lỗi, trước đó ta đi ra ngoài lịch lãm một phen, không ngờ lại gặp phải một chút phiền toái mới chậm trễ thời gian, kéo dài tới giờ mới về được.”
Ngũ sắc lôi kiếp đúng là khủng bố, tuy rằng lúc ấy Mộ Thần thuận lợi vượt qua lôi kiếp, nhưng bản thân cũng bị thương nặng, tốn không ít thời gian mới khỏi hẳn.
Lần này thăng cấp, là hắn thiếu nhân tình của Bạch Thần Tinh.
“May mà ngươi trở lại, Thiên Cơ Bí Cảnh sắp mở ra rồi, ta còn tưởng là ngươi khôngvề kịp ấy chứ.” Hà Tĩnh Nguyệt cười nói.
Mộ Thần cười khổ, nói: “Thiên Cơ Bí Cảnh mở sớm vậy sao?May thật, may mà ta trở về đúng lúc, nếu không sợ là phải bỏ lỡ rồi.”
“Ngươi đi lịch lãm à? Ta còn tưởng là ngươi sợ hãi chạy trốn chứ. Trong Thiên Cơ Bí Cảnh rất nguy hiểm nha, tu luyện giả chết trong đó có vô số kể, nếu muốn đi vào, ngươi nhất định phải suy xét rõ ràng, bởi vì nếu ngươi chết trong đó, sẽ không có ai nhặt xác cho ngươi đâu.” Hà Minh đột nhiên sáp lại mở miệng châm chọc khiêu khích.
Mộ Thần nhìn Hà Minh, cười nói: “Chuyện trọng đại như Thiên Cơ Bí Cảnh, ta sao có thể bỏ qua.”
Hà Minh lạnh lùng cười: “Ngươi cẩn thận đi, Thiên Cơ Bí Cảnh lần này, cao thủ nhiều như mây, ngươi coi chừng bị người ta làm thịt.”
Mộ Thần gật đầu biết nghe lời phải: “Vâng, đa tạ Hà thiếu nhắc nhở, ta nhất định sẽ cẩn thận.”
Hà Minh hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Hà Tĩnh Nguyệt nhìn bóng dáng Hà Minh, trên gương mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, “Trần Mộc, xin lỗi nha, tính tình Hà Minh không tốt lắm.”
Mộ Thần không để tâm: “Yên tâm đi, ta hiểu mà.”
Hà Minh chính là thiên tài do Hà Hiền bí mật bồi dưỡng, chắc hẳn là tự cho mình rất cao, thế nhưng gần đây bỗng dưng nhảy ra một đống gương mặt mới, mà Hà Minh so với những thiên tài đó thì có chút kém cỏi. Được mãn nguyện xuất quan, đang muốn kiến công lập nghiệp thì lại phát hiện thực lực của mình cũng chỉ bình thường, trong lòng Hà Minh hẳn là rất khổ sở.
Tháp Linh ở trong thức hải Mộ Thần cười ha ha không ngừng, “Tháp chủ đại nhân, ngươi đúng là sống càng ngày càng kém, tùy tiện một con chó con mèo cũng có thể đến đạp lên ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy quá dọa người sao?”
Mộ Thần hít sâu một hơi, tên Tháp Linh chết tiệt này quả thật nên thiên đao vạn quả.
Hà Tĩnh Nguyệt nói với Mộ Thần: “Ô Phượng tiền bối từng đến đây hỏi thăm ngươi, biết ngươi không ở thì rất thất vọng.”
Mộ Thần có hơi sửng sốt: “Sao Ô Phượng tiền bối lại đột nhiên đến đây?”
Hà Tĩnh Nguyệt nhún vai: “Ta làm sao biết được. Hiện giờ Ô Phượng tiền bối đang ở ngay trong trận pháp tháp, có dặn ta là nếu thấy ngươi về thì phải báo cho nàng một tiếng.”
Mộ Thần: “Là vậy à.”
Tháp Linh lóe sáng mắt, nói: “Tháp chủ đại nhân, ngươi xong đời rồi, lật thuyền trong mương rồi. Có vẻ nha đầu Ô Phượng kia đang nghi ngờ ngươi đấy.”
Mộ Thần đảo mắt một cái, dị hỏa được Mộ Thần đưa vào trong Linh Tháp.
“Tháp chủ đại nhân, ngươi làm gì thế! Đừng có đưa thứ nguy hiểm như này vào trong Linh Tháp chứ!” Tháp Linh điên cuồng kêu gào.
Mộ Thần không để tâm mà nói: “Chỉ đặt đó một chút thôi.”
Bộ tộc của Ô Phượng có huyết mạch phượng hoàng, Hỏa Phượng là ngọn lửa tối cao, nghe nói tộc nhân có huyết mạch phượng hoàng rất mẫn cảm với dị hỏa. Lần trước hắn có thể tránh được là bởi vì Ô Phượng không đặt lực chú ý trên người hắn, nhưng hẳn là bây giờ, nữ nhân kia đã nghi ngờ hắn.
“Oa oa, ngươi muốn thiêu chết ta sao.” Tháp Linh tràn đầy ủy khuất.
“Thiêu chết ngươi không phải là vừa đúng lúc sao?” Mộ Thần không chút để ý.
Tháp Linh: “…”
Mộ Thần đi theo Hà Tĩnh Nguyệt vào đại sảnh, Ô Phượng nhìn thấy, đôi mắt lập tức đầy hứng thú nhìn Mộ Thần.
Ô Phượng từ trên xuống dưới đánh giá Mộ Thần một phen, nhịn không được nhăn mày lại.
“Cô cô, thế nào ạ? Trên người hắn có dị hỏa không?” Ô Cẩm Tước đầy tò mò truyền âm hỏi Ô Phượng.
Ô Phượng nhíu mày, truyền âm lại với Ô Cẩm Tước: “Không cảm giác được.”
Tuy rằng không cảm giác được, nhưng Ô Phượng cũng không hề bớt hoài nghi tới Trần Mộc một chút nào.
Mộ Thần thản nhiên đứng, vô cùng lễ phép chắp tay chào: “Trần Mộc xin chào Ô tiền bối.”
Ô Cẩm Tước hứng thú đánh giá Mộ Thần, đôi mắt đầy tò mò.
Ô Phượng cười, nói với Hà Hiền: “Trận pháp tháp đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp. Chẳng những có Hà Minh thực lực hùng hậu, mà còn có Trần Mộc sâu không lường được như thế này.”
Nghe được lời Ô Phượng nói, trong lòng Hà Minh nhất thời dâng lên một cỗ khó chịu. Ô Phượng chỉ đánh giá hắn một cách quy củ là “thực lực hùng hậu”, nhưng lại dùng bốn chữ “sâu không lường được” để đánh giá Trần Mộc. Trần Mộc có tài đức gì mà được khen ngợi như thế chứ.
Mộ Thần ra vẻ được sủng ái mà lo sợ, vội xua tay: “Ô tiền bối quá khen rồi, Trần Mộc làm sao có thể nhận lời đánh giá “sâu không lường được” này.”
Ô Phượng nghe vậy cũng không phản bác: “Cẩm Tước sẽ đi vào bí cảnh, nghe nói Hà thiếu với Trần thiếu đều sẽ đi vào, đến lúc đó mong hai vị dìu dắt Cẩm Tước một chút.”
Hà Minh vội đồng ý: “Nếu Cẩm Tước cô nương có điều gì phân phó, Hà Minh tất dốc hết khả năng.”
“Làm phiền Hà thiếu.” Ô Phượng nhẹ nhàng đáp một câu, ánh mắt nhìn qua Trần Mộc.
Đối mặt với ánh mắt của Ô Phượng, Mộ Thần mỉm cười, chắp tay nói: “Trần Mộc sẽ nhận nhiệm vụ này.”
“Tưởng Thành Tiến – tháp chủ Minh văn tháp tới.”
Chợt một tiếng thông báo truyền tới bằng nguyên lực.
Trần Mộc mỉm cười với Hà Tĩnh Nguyệt, lộ ra biểu tình áy náy nói: “Xin lỗi, trước đó ta đi ra ngoài lịch lãm một phen, không ngờ lại gặp phải một chút phiền toái mới chậm trễ thời gian, kéo dài tới giờ mới về được.”
Ngũ sắc lôi kiếp đúng là khủng bố, tuy rằng lúc ấy Mộ Thần thuận lợi vượt qua lôi kiếp, nhưng bản thân cũng bị thương nặng, tốn không ít thời gian mới khỏi hẳn.
Lần này thăng cấp, là hắn thiếu nhân tình của Bạch Thần Tinh.
“May mà ngươi trở lại, Thiên Cơ Bí Cảnh sắp mở ra rồi, ta còn tưởng là ngươi khôngvề kịp ấy chứ.” Hà Tĩnh Nguyệt cười nói.
Mộ Thần cười khổ, nói: “Thiên Cơ Bí Cảnh mở sớm vậy sao?May thật, may mà ta trở về đúng lúc, nếu không sợ là phải bỏ lỡ rồi.”
“Ngươi đi lịch lãm à? Ta còn tưởng là ngươi sợ hãi chạy trốn chứ. Trong Thiên Cơ Bí Cảnh rất nguy hiểm nha, tu luyện giả chết trong đó có vô số kể, nếu muốn đi vào, ngươi nhất định phải suy xét rõ ràng, bởi vì nếu ngươi chết trong đó, sẽ không có ai nhặt xác cho ngươi đâu.” Hà Minh đột nhiên sáp lại mở miệng châm chọc khiêu khích.
Mộ Thần nhìn Hà Minh, cười nói: “Chuyện trọng đại như Thiên Cơ Bí Cảnh, ta sao có thể bỏ qua.”
Hà Minh lạnh lùng cười: “Ngươi cẩn thận đi, Thiên Cơ Bí Cảnh lần này, cao thủ nhiều như mây, ngươi coi chừng bị người ta làm thịt.”
Mộ Thần gật đầu biết nghe lời phải: “Vâng, đa tạ Hà thiếu nhắc nhở, ta nhất định sẽ cẩn thận.”
Hà Minh hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Hà Tĩnh Nguyệt nhìn bóng dáng Hà Minh, trên gương mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, “Trần Mộc, xin lỗi nha, tính tình Hà Minh không tốt lắm.”
Mộ Thần không để tâm: “Yên tâm đi, ta hiểu mà.”
Hà Minh chính là thiên tài do Hà Hiền bí mật bồi dưỡng, chắc hẳn là tự cho mình rất cao, thế nhưng gần đây bỗng dưng nhảy ra một đống gương mặt mới, mà Hà Minh so với những thiên tài đó thì có chút kém cỏi. Được mãn nguyện xuất quan, đang muốn kiến công lập nghiệp thì lại phát hiện thực lực của mình cũng chỉ bình thường, trong lòng Hà Minh hẳn là rất khổ sở.
Tháp Linh ở trong thức hải Mộ Thần cười ha ha không ngừng, “Tháp chủ đại nhân, ngươi đúng là sống càng ngày càng kém, tùy tiện một con chó con mèo cũng có thể đến đạp lên ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy quá dọa người sao?”
Mộ Thần hít sâu một hơi, tên Tháp Linh chết tiệt này quả thật nên thiên đao vạn quả.
Hà Tĩnh Nguyệt nói với Mộ Thần: “Ô Phượng tiền bối từng đến đây hỏi thăm ngươi, biết ngươi không ở thì rất thất vọng.”
Mộ Thần có hơi sửng sốt: “Sao Ô Phượng tiền bối lại đột nhiên đến đây?”
Hà Tĩnh Nguyệt nhún vai: “Ta làm sao biết được. Hiện giờ Ô Phượng tiền bối đang ở ngay trong trận pháp tháp, có dặn ta là nếu thấy ngươi về thì phải báo cho nàng một tiếng.”
Mộ Thần: “Là vậy à.”
Tháp Linh lóe sáng mắt, nói: “Tháp chủ đại nhân, ngươi xong đời rồi, lật thuyền trong mương rồi. Có vẻ nha đầu Ô Phượng kia đang nghi ngờ ngươi đấy.”
Mộ Thần đảo mắt một cái, dị hỏa được Mộ Thần đưa vào trong Linh Tháp.
“Tháp chủ đại nhân, ngươi làm gì thế! Đừng có đưa thứ nguy hiểm như này vào trong Linh Tháp chứ!” Tháp Linh điên cuồng kêu gào.
Mộ Thần không để tâm mà nói: “Chỉ đặt đó một chút thôi.”
Bộ tộc của Ô Phượng có huyết mạch phượng hoàng, Hỏa Phượng là ngọn lửa tối cao, nghe nói tộc nhân có huyết mạch phượng hoàng rất mẫn cảm với dị hỏa. Lần trước hắn có thể tránh được là bởi vì Ô Phượng không đặt lực chú ý trên người hắn, nhưng hẳn là bây giờ, nữ nhân kia đã nghi ngờ hắn.
“Oa oa, ngươi muốn thiêu chết ta sao.” Tháp Linh tràn đầy ủy khuất.
“Thiêu chết ngươi không phải là vừa đúng lúc sao?” Mộ Thần không chút để ý.
Tháp Linh: “…”
Mộ Thần đi theo Hà Tĩnh Nguyệt vào đại sảnh, Ô Phượng nhìn thấy, đôi mắt lập tức đầy hứng thú nhìn Mộ Thần.
Ô Phượng từ trên xuống dưới đánh giá Mộ Thần một phen, nhịn không được nhăn mày lại.
“Cô cô, thế nào ạ? Trên người hắn có dị hỏa không?” Ô Cẩm Tước đầy tò mò truyền âm hỏi Ô Phượng.
Ô Phượng nhíu mày, truyền âm lại với Ô Cẩm Tước: “Không cảm giác được.”
Tuy rằng không cảm giác được, nhưng Ô Phượng cũng không hề bớt hoài nghi tới Trần Mộc một chút nào.
Mộ Thần thản nhiên đứng, vô cùng lễ phép chắp tay chào: “Trần Mộc xin chào Ô tiền bối.”
Ô Cẩm Tước hứng thú đánh giá Mộ Thần, đôi mắt đầy tò mò.
Ô Phượng cười, nói với Hà Hiền: “Trận pháp tháp đúng là nhân tài xuất hiện lớp lớp. Chẳng những có Hà Minh thực lực hùng hậu, mà còn có Trần Mộc sâu không lường được như thế này.”
Nghe được lời Ô Phượng nói, trong lòng Hà Minh nhất thời dâng lên một cỗ khó chịu. Ô Phượng chỉ đánh giá hắn một cách quy củ là “thực lực hùng hậu”, nhưng lại dùng bốn chữ “sâu không lường được” để đánh giá Trần Mộc. Trần Mộc có tài đức gì mà được khen ngợi như thế chứ.
Mộ Thần ra vẻ được sủng ái mà lo sợ, vội xua tay: “Ô tiền bối quá khen rồi, Trần Mộc làm sao có thể nhận lời đánh giá “sâu không lường được” này.”
Ô Phượng nghe vậy cũng không phản bác: “Cẩm Tước sẽ đi vào bí cảnh, nghe nói Hà thiếu với Trần thiếu đều sẽ đi vào, đến lúc đó mong hai vị dìu dắt Cẩm Tước một chút.”
Hà Minh vội đồng ý: “Nếu Cẩm Tước cô nương có điều gì phân phó, Hà Minh tất dốc hết khả năng.”
“Làm phiền Hà thiếu.” Ô Phượng nhẹ nhàng đáp một câu, ánh mắt nhìn qua Trần Mộc.
Đối mặt với ánh mắt của Ô Phượng, Mộ Thần mỉm cười, chắp tay nói: “Trần Mộc sẽ nhận nhiệm vụ này.”
“Tưởng Thành Tiến – tháp chủ Minh văn tháp tới.”
Chợt một tiếng thông báo truyền tới bằng nguyên lực.
Truyện mới nhất:
- Tổng hợp truyện cười (Truyện cười)
- Một đời một kiếp Giang Nam Lão (Truyện ngôn tình)
- Ác mộng bóng ma (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Mèo mướp và chiếc mũ (Truyện ngắn)
- Bông hoa tím (Truyện ngắn)
- Bóng ma trắng (Truyện ma - Truyện kinh dị)
- Đêm của những con dao dài (Truyện lịch sử) (Truyện ngắn)
- Đại chiến (Truyện ngắn)
- Tiết kiểm tra miệng (Truyện ngắn)
- Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài (Truyện tổng hợp)
- Xem tất cả truyện >>
Xem thêm: Truyện Cười | Truyện ngắn | Truyện kể về Bác Hồ | Truyện Ngôn tình | Truyện Trạng Quỳnh | Truyện Cổ tích | Truyện cổ tích Việt Nam | Truyện cổ tích Thế giới | Truyện cổ tích Nhật Bản | Truyện Ngụ ngôn | Truyện Dân gian | Truyện ma - Truyện kinh dị | Thần thoại Việt Nam | Thần thoại Hy Lạp | Thần thoại Bắc Âu | Thần thoại Ai Cập | Truyện cổ Grimm | Truyện cổ Andersen | Nghìn lẻ một đêm | Tất cả truyện | Gửi truyện bạn biết >>
|
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!