LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 159

139 lượt xem
                                                                            Chương 01                                                                           Chương 02                                                                           Chương 03                                                                           Chương 04                                                                           Chương 05                                                                           Chương 06                                                                           Chương 07                                                                           Chương 08                                                                           Chương 09                                                                           Chương 10                                                                           Chương 11                                                                           Chương 12                                                                           Chương 13                                                                           Chương 14                                                                           Chương 15                                                                           Chương 16                                                                           Chương 18                                                                           Chương 19                                                                           Chương 20                                                                           Chương 21                                                                           Chương 23                                                                           Chương 24                                                                           Chương 25                                                                           Chương 26                                                                           Chương 27                                                                           Chương 28                                                                           Chương 29                                                                           Chương 30                                                                           Chương 31                                                                           Chương 32                                                                           Chương 33                                                                           Chương 34                                                                           Chương 35                                                                           Chương 36                                                                           Chương 37                                                                           Chương 38                                                                           Chương 39                                                                           Chương 40                                                                           Chương 41                                                                           Chương 42                                                                           Chương 43                                                                           Chương 44                                                                           Chương 45                                                                           Chương 46                                                                           Chương 47                                                                           Chương 48                                                                           Chương 49                                                                           Chương 50                                                                           Chương 51                                                                           Chương 52                                                                           Chương 53                                                                           Chương 54                                                                           Chương 55                                                                           Chương 56                                                                           Chương 57                                                                           Chương 58                                                                           Chương 59                                                                           Chương 61                                                                           Chương 62                                                                           Chương 63                                                                           Chương 64                                                                           Chương 65                                                                           Chương 66                                                                           Chương 67                                                                           Chương 68                                                                           Chương 69                                                                           Chương 70                                                                           Chương 71                                                                           Chương 72                                                                           Chương 73                                                                           Chương 74                                                                           Chương 75                                                                           Chương 76                                                                           Chương 77                                                                           Chương 78                                                                           Chương 79                                                                           Chương 80                                                                           Chương 81                                                                           Chương 82                                                                           Chương 83                                                                           Chương 84                                                                           Chương 85                                                                           Chương 86                                                                           Chương 87                                                                           Chương 88                                                                           Chương 89                                                                           Chương 90                                                                           Chương 91                                                                           Chương 92                                                                           Chương 93                                                                           Chương 94                                                                           Chương 95                                                                           Chương 96                                                                           Chương 97                                                                           Chương 98                                                                           Chương 99                                                                           Chương 100                                                                           Chương 101                                                                           Chương 102                                                                           Chương 103                                                                           Chương 104                                                                           Chương 105                                                                           Chương 106                                                                           Chương 107                                                                           Chương 108                                                                           Chương 109                                                                           Chương 110                                                                           Chương 111                                                                           Chương 112                                                                           Chương 113                                                                           Chương 114                                                                           Chương 115                                                                           Chương 116 (H)                                                                           Chương 117                                                                           Chương 118                                                                           Chương 119                                                                           Chương 120                                                                           Chương 121                                                                           Chương 122                                                                           Chương 123                                                                           Chương 124                                                                           Chương 125                                                                           Chương 126                                                                           Chương 127                                                                           Chương 128                                                                           Chương 129                                                                           Chương 130                                                                           Chương 131                                                                           Chương 132                                                                           Chương 133                                                                           Chương 134                                                                           Chương 135                                                                           Chương 136                                                                           Chương 137                                                                           Chương 138                                                                           Chương 139                                                                           Chương 140                                                                           Chương 141                                                                           Chương 142                                                                           Chương 143                                                                           Chương 144                                                                           Chương 145                                                                           Chương 146                                                                           Chương 147                                                                           Chương 148                                                                           Chương 149                                                                           Chương 150                                                                           Chương 151                                                                           Chương 152                                                                           Chương 153                                                                           Chương 154                                                                           Chương 155                                                                           Chương 156                                                                           Chương 157                                                                           Chương 158                                                                           Chương 159                                                                           Chương 160                                                                           Chương 161                                                                           Chương 162                                                                           Chương 164                                                                           Chương 165                                                                           Chương 166                                                                           Chương 167                                                                           Chương 168                                                                           Chương 169                                                                           Chương 170                                                                           Chương 171                                                                           Chương 172                                                                           Chương 173                                                                           Chương 174                                                                           Chương 175                                                                           Chương 176                                                                           Chương 177                                                                           Chương 178                                                                           Chương 179                                                                           Chương 180                                     

"Nhan Nhan à, có lẽ chú ba của A Hạo đã nghe được điều gì đó, chú ấy cũng là một người có năng lực. Nếu như A Hạo lớn hơn khoảng mười tuổi, ba liền một chút cũng không lo lắng, nhưng mà tuổi nó còn trẻ, lại chưa trải đời nhiều, sợ rằng đấu không lại chú ba. Huống chi chú ấy có hai đứa con trai, hiện tại lại có hai cháu trai. Ban đầu cha của chú ấy và ông nội của A Hạo cùng nhau ra ngoài xây dựng sự nghiệp, uy tín ở Thân thị so với A Hạo cũng không kém, hiện tại chú ấy đã trở lại. . . So với sáu năm trước lúc còn ở Singapore còn đáng sợ hơn, bởi vì trong hội đồng quản trị, đến tám mươi phần trăm đều quay lưng lại với A Hạo. Nguyên nhân là bởi lời đồn đại tình nghĩa vợ chồng sâu nặng giữa con và A Hạo. A Hạo sẽ không chịu bỏ con, cho dù con không thể sinh con, nó cũng sẽ không tái giá với người khác, mà những lão già trong hội đồng quản trị lại quyết định, không đồng ý để A Hạo giao phó sự nghiệp của Thân thị đã tồn tại trăm năm, cho con bé Noãn Noãn. Bọn họ tư tưởng rất thủ cựu, không thể so với những ông trùm trong giới kinh doanh ở nước ngoài kia. Cho dù bây giờ là ở Hongkong, con cũng đã nghe thấy có gia tộc nào cưới vợ cho con, nếu con dâu không sinh hạ được con trai làm sao có thể ngồi vững vàng trên ghế Thiếu phu nhân đây? Mà chuyện con gái thừa kế gia nghiệp quả thực là chuyện vô cùng hiếm hoi. Ba nói chuyện này với con, ba thừa nhận đứa bé kia, cũng chỉ là bởi vì ba không muốn khi xuống dưới đất không có mặt mũi nào mà nhìn thấy ông nội con mà thôi. . ."
Thân Thiếu Khang vừa nói vừa khóc không thành tiếng, cả đời này ông không được cha mình tiếp đón. Cuộc đời ông cũng không có chí hướng gì lớn, chuyện duy nhất đáng giá để ông kiêu ngạo chỉ là có đứa con trai A Hạo này.
Nếu mà ông cứ như vậy dung túng để A Hạo đem Thân thị mà cha mình khi còn sống đã ngàn phòng vạn phòng, chắp tay dâng cho người khác, ông làm sao có mặt mũi để thấy cha của mình đây?
"Ba à, con rất hiểu mà, người không cần nói, mau nằm nghỉ ngơi thật tốt đi, vẫn còn nhiều thời gian. Hơn nữa bản lãnh của A Hạo ba cũng không phải không biết, người không cần lo lắng, cứ chờ nhìn xem A Hạo đem Thân thị kinh doanh một năm so một năm được rồi."
Hoan Nhan cuống quít giúp ông vuốt xuôi nhịp thở, dịu dàng khuyên nhủ. Thật ra thì trong lòng cô thực sự rất bình tĩnh, cũng không bởi vì kết quả xuất hiện như vậy mà hận A Hạo, hoặc là nổi cáu với anh tại sao lại làm ra chuyện như vậy, mà chỉ là có chút đau lòng. . . Đau lòng vì người mẹ ruột thịt của anh, đối với con trai mình mà lại làm cái chuyện bỏ thuốc như vậy!
Ba cũng đã nói, hết thảy mọi chuyện đều do Thích Dung Dung bày đặt, nhưng việc bày đặt này, cũng không phải là trăm hại không một lợi, bây giờ không phải là đã có tác dụng rồi sao?
"Nhan Nhan, vậy còn con thì làm sao đây? Ba làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy, nhà họ Thân nhà khi dễ con như vậy, thực sự con cũng không để tâm sao?"
" Làm sao có thể nói không để tâm chứ?" Hoan Nhan khẽ thở dài, "Con được đến lúc này cũng đã thỏa mãn rồi, huống chi, A Hạo không phải cố ý làm ra chuyện tổn thương đến con, ba cũng nói đây là chuyện do người khác sắp đặt, còn nếu như con vì vậy mà không tin tưởng anh ấy, hận anh ấy, thì cũng coi như là con đã yêu nhầm người rồi."
"Ba à, người không cần phải để ý đến con đâu, chuyện thuyết phục A Hạo cứ để con làm, tóm lại ba không cần phải lo lắng."
"Con gái ngoan, thật là làm cho con uất ức rồi. . . Nhà họ Thân chúng ta thật có lỗi với con mà. . ." Thân Thiếu Khang vô lực lắc đầu một cái, trong chốc lát những giọt lệ già nua chợt lăn xuống.



"Ba à, người mau nghỉ ngơi thật tốt đi, lát nữa Noãn Noãn tan học tới thăm người, con sẽ đánh thức ba. . ."
Hoan Nhan đứng lên, đắp lại chăn mền cẩn thận cho ông, cười nói.
"Được rồi, con đi đi, cùng A Hạo trò chuyện cho tốt." Thân Thiếu Khang khoát tay sau đó mệt mỏi nhắm hai mắt lại. . .

Cũng đúng lúc này, cửa phòng bệnh chợt bị đẩy mạnh ra, quản gia nhà họ Thân vội vã đi vào, hoảng hốt bất an nói: "Ông chủ, mấy vị tiên trong hội đồng quản trị sinh cũng tới... còn có... còn có...Thân Tử Kiện tiên sinh cùng em họ của Thân Tống Hạo là Thân Tống Trạch cũng tới, bọn họ... đã.. đã đến cửa bệnh viện. . ."
"Tới thật là nhanh..." Thân Thiếu Khang lạnh lùng cười một cái; "Ta đây vẫn còn chưa có chết, bọn họ liền không dằn nổi, vội vã muốn tới đoạt Thân thị?"
Thân Thiếu Khang quẫy người một cái, nặng nề quát, không biết có phải làm động tới vết thương hay không, sắc mặt ông tái nhợt đến dọa người, trên trán đổ một tầng mồ hôi lạnh.
"Ba à, người đừng nóng lòng, bây giờ
ba tạm thời ứng phó ở đây một lát, con sẽ đi tìm A Hạo."
Hoan Nhan vừa vội vã hướng ra phía ngoài đi, vừa dặn dò quản gia: "Ông ra ngoài gặp những người đó nói ba tôi mới vừa uống thuốc cần nghỉ ngơi, nửa giờ sau mới sẽ gặp mặt."

"Vâng, Hứa tiểu thư, tôi sẽ đi ngăn bọn họ lại." Quản gia lại vội vã chạy ra ngoài. Hoan Nhan đem cửa phòng bệnh khóa lại, dặn dò những người bên ngoài phòng săn sóc đặc biệt: "Ai cũng không cho phép vào đó, hãy nói ông chủ đang nghỉ ngơi."
Cô nhất định tranh thủ thời gian thuyết phục A Hạo, bất kể sau này như thế nào, trước hết phải vượt qua được tình thế phức tạp này mới là chuyện quan trọng nhất!
Trong phòng nghỉ ngơi cách vách phòng bệnh, Thân Tống Hạo vừa ăn xong bữa ăn sáng, một mình đứng ở trước khung cửa cửa sổ sơn trắng nhìn ra ngoài. Ánh nắng xuyên qua đám mây đen giăng đầy chiếu tới tuy yếu ớt, nhưng những tia sáng vẫn làm người ta bị chói mắt, khiến cho lòng người cảm thấy nảy sinh vô số hy vọng.

Hoan Nhan trực tiếp đẩy cửa đi vào, cô rón rén đem cửa phòng bệnh khóa lại, đi tới phía sau anh, khi anh xoay người lại thì cô nhẹ nhàng ôm hông của anh áp sát mặt vào.
Anh khẽ run người một cái, đồng thời nắm lấy tay của cô, thấy tay cô lạnh như băng khiến cho anh thấy không vui: "Tại sao tay em lại lạnh như vậy, không chịu mặc nhiều quần áo một chút đã chạy ra khỏi phòng tới đây...."
Anh xoay người lại, ôm lấy cô, đem cô ôm vòng trong ngực: "Ba nói cái gì với em?"


Hoan Nhan cũng không trả lời, đợi một lát, cô mới nhẹ nhàng mở miệng nói: "Ông xã, anh đáp ứng lời thỉnh cầu của ba đi."
"Em nói cái gì?" Thân Tống Hạo dường như có chút không tin cô sẽ nói ra những lời như vậy. Anh cúi đầu, tỳ ở bả vai của nàng nói: "Em có biết rằng ba đang nói những lời mê sảng hay không, vậy mà em còn nói anh đáp ứng lời thỉnh cầu của ông ấy!"
"Em biết, ba làm như vậy là đúng, nếu như đổi lại là em, em cũng sẽ làm như vậy." Hoan Nhan nhe nhàng đè lại tay của anh, cô ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn: "Em biết anh yêu em, anh sẽ không phản bội em, có đúng hay không?"
Anh gật đầu không chút do dự.
Trong lòng Hoan Nhan đã sớm xuất hiện cảm giác đau đớn xót xa, giờ phút này mới nhẹ nhàng trào dâng....
"Vậy thì làm sao em lại trách anh, hận anh được." Cô nhấp môi một cái, tựa hồ ở cho mình dũng khí nói ra tất cả sự thật của câu chuyện.

"Anh có biết chuyện Thái Minh Tranh mang thai con của anh không?" Cô nói ra một câu giống như là tiếng nổ của trái bom làm cho anh trở nên bối rối.
"Nhan Nhan, em hãy tin tưởng anh, anh hoàn toàn không có chạm qua cô ta, cho dù là anh uống say thế nào đi nữa, chuyện kia có làm hay không, làm sao anh lại không biết rõ ràng đây? Em đừng có nghe người khác nói bậy...."
Thân Tống Hạo gấp gáp giải thích với cô, nhưng cô chỉ nhìn anh cười....cười, cười đến khi nước mắt liền rớt xuống.... như vậy cô càng đau lòng cho anh. Cho đến bây giờ, anh vẫn còn chưa biết sự thật của câu chuyện....đến bây giờ anh vẫn không biết, anh bị người mẹ ruột thịt của mình tính kế....
Hết thảy mọi tội lỗi cũng chẳng qua chỉ vì một đứa bé.... nếu như cô có thể cho sinh con cho anh thì tốt đẹp biết bao?
"Nhan Nhan, em đừng khóc, đừng khóc...." Anh đau lòng nhìn cô, vừa tức lại vừa vội vã: "Đã nói em đừng nghe những lời hồ ngôn loạn ngữ của ba, hết lần này tới lần khác em không tin. Bây giờ có lẽ vì chuyện này đã khiến cho trong lòng em trở nên có sự xa cách, khiến cho em khó chịu....vậy em có biết rằng trong lòng anh cũng không hề dễ chịu chút nào không?"

"A Hạo... Thái Minh Tranh đúng là mang thai con của anh, sở dĩ anh không biết, là bởi vì...."
Cô cắn môi dưới, nhìn thần sắc đầy kinh ngạc của anh, chỉ cảm thấy đáy lòng mình thật hoang vắng. Cõi đời này tại sao lại có những chuyện tàn nhẫn, phức tạp đến như vậy?
"Thân phu nhân, bà ấy cho anh uống thuốc mê..." Hoan Nhan vừa nói xong cũng cảm giác được vòng tay đang ôm cánh tay của mình đột nhiên liền cứng lại...
Cô sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn, Thân Tống Hạo vẻ mặt không dám tin, anh trông giống như là một bức tượng bằng đá cứng đờ tại chỗ không nhúc nhích.
"Ông xã?" Hoan Nhan nhẹ nhàng lay lay anh, nhưng anh vẫn không hề nhúc nhích.
"Ông xã, anh làm sao vậy...." Trái tim Hoan Nhan căng thẳng, cô cuống quít dùng sức lại lay lay anh, kinh hoảng kêu lớn.
"Anh không tin, em đang gạt anh đúng không, Nhan Nhan?" Anh cũng cười cười cầm vai của cô, giống như kiểu một đứa bé một, đơn thuần hỏi lại.
"Bà ấy tại sao có thể đối với anh như vậy được đây... dù sao anh cũng là con trai duy nhất của bà ấy mà!" Thanh âm của anh dần dần thay đổi, có chút khàn khàn, nhưng nụ cười đày vui vẻ càng thêm sâu.
Hoan Nhan không biết nên mở miệng như thế nào, cô không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng ôm lấy anh: "A Hạo, chúng ta hãy chấp nhận đi."


"Không, anh tuyệt đối không chấp nhận. . ." Thân Tống Hạo ra sức lắc đầu; "Anh không tin, chuyện này nhất định là giả, coi như là... coi như là... bà ấy có hạ độc anh, anh cũng sẽ không đụng đến Thái Minh Tranh ấy... trừ em ra, người nào anh cũng không muốn... Nhan Nhan, anh đã chờ em suốt năm năm, thật vất vả em mới trở lại bên cạnh anh, chúng ta còn có một đứa con gái xinh đẹp, làm sao anh có thể động vào người khác đây, em hãy tin tưởng anh, tin tưởng anh có được hay không?"

Anh nói vội vàng, Hoan Nhan lại cảm giác thấy gương mặt một mảnh ướt, cô còn tưởng rằng là mình khóc, ngẩng đầu lên lại phát hiện người rơi lệ lại là Thân Tống Hạo. . .
"Ông xã!" Hoan Nhan giơ tay lên, muốn lau đi những giọt lệ trong mắt của anh, anh lại một lần nữa đem ôm cô thật chặt ở trong ngực: "Nhan Nhan, anh không cho phép em lại có ý định rời đi, coi như, cứ coi như mọi việc là đúng đi, coi như đứa bé kia là con của anh, nhưng mà anh cũng không cần!"
"Ông xã, anh tỉnh táo lại một chút. . . Mới vừa rồi quản gia đã nói, Thân Tử Kiện đã trở lại, còn có người nào đó tên Thân Tống Trạch cũng tới. Cả những người trong hội đồng quản trị cũng cùng đi với họ. Nếu như bây giờ anh không chấp nhận đứa bé kia, ông xã, anh sẽ mất đi Thân thị mà ông nội đã tự tay giao cho anh!"
"Thân thị là quan trọng, nhưng cũng chỉ là một vật chết. Coi như nếu mất Thân thị, nếu còn sống thì anh cũng đủ khả năng đem trả lại nó cho ông nội. Nhưng mà nếu mất em, cuộc đời này anh sẽ tìm đâu ra được một người nào giống Hứa Hoan Nhan như đúc đây? Anh sẽ tìm ở đâu được một người mẹ tốt như vậy cho Noãn Noãn đây? Anh sẽ tìm đâu ra được một người vợ tốt như vậy đây? Anh không phải là người ngu, tự anh biết rằng điều anh muốn là cái gì, Nhan Nhan, em không cần khuyên anh. . ."
Anh buông tay đẩy cô ra, xoay người bước đi về phía bên ngoài. Nước mắt Hoan Nhan bỗng nhiên liền rơi xuống, cô thoáng nhắm mắt thật chặt, khi anh sắp bước ra ngoài, cô đành phải nói với theo: "Em đã đồng ý với ba, Thái Minh Tranh đoán chừng cũng sắp đến bệnh viện rồi."
Bước đi của anh lập tức cứng ở tại chỗ, Hoan Nhan biết, nhất định anh rất thất vọng đối với cô. Chính cô tự buông tay anh ra, tự vứt bỏ tình yêu của mình, chắc chắn anh cực kỳ thất vọng về cô.
“Tại sao em lại đồng ý với ba? Nếu như là em hận anh, tức giận với anh, em đánh anh, mắng anh đều được, hoặc là dứt khoát cho anh một đao, Hứa Hoan Nhan tại sao em lại muốn buông tay... Cứ cho bây giờ nguyên nhân là do anh đối với em thờ ơ đi, cứ cho là anh đã làm cho người phụ nữ khác mang thai, em cũng không có ý kiến, thậm chí em có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, lại còn đồng ý chia tay với anh, để cho anh đi tìm nữ nhân khác sao?

Anh mất khống chế rống to, cũng là tuyệt vọng nhìn vẻ mặt vô tình của cô.
Trong lòng thật là lạnh, một trận một trận băng giá, dường như cả người anh cũng sắp bị đóng băng đến nơi mất.
"A Hạo, coi là em cầu xin anh, đáp ứng ý muốn của ba đi." Cô trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu nhìn anh gượng cười, cố gắng nói.
"Anh không đồng ý!" Anh chợt hét to giống như bị điên, ngón tay chỏ chỉ vào mặt cô, khuôn mặt không lộ chút biểu cảm, trong con ngươi in rõ hình khuôn mặt tái nhợt của cô.
"Anh nói cho em biết, anh không đồng ý! Con mẹ nó, anh không đồng ý!" Anh quay người lại, chân đạp một cái vào chiếc bàn trước mặt làm nó lật lại, dường như vẫn chưa hết giận anh túm lấy chiếc bình đang cắm hoa đập vỡ luôn. . .
Chiếc bình sứ vỡ tan, mảnh văng khắp nơi làm mu bàn tay của anh bị thương. Hoan Nhan co rút người lại, lúc cô nhìn anh, ánh mắt hiện rõ sự xót xa.
Cô nhớ tới ông nội, năm đó ông đối với cô thật là tốt. Cô nhớ tới A Hạo thật tâm một lòng đối với cô, cô nhớ tới những lời nói xuất phát từ nội tâm sâu kín của ba chồng khi nói với cô... làm người không thể không có lương tâm, nếu như ngay những lời di chúc của ông nội cô cũng không làm được, cả đời này làm sao cô có thể an lòng đây?
Hơn nữa, bọn họ thực sự yêu nhau, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
Cô đi tới trước mặt anh, cầm bàn tay bị thương của anh ủ trong lòng bàn tay mình, liền bị anh hất ra ngay lập tức. Anh dữ tợn nhìn chằm chằm vào cô: "Hứa Hoan Nhan, không cần em giả vờ thương xót..."
Cô kiên quyết cầm tay của anh một lần nữa, đưa anh hướng về ghế sa lon kéo anh ngồi xuống, nhưng anh vẫn không chịu lại đẩy cô ra. Mặc dù trên mặt lộ vẻ bất mãn, nhưng ánh mắt lại đã có vẻ thỏa hiệp. Anh nhìn cô rút ngăn kéo, lấy từ trong hộc bàn hộp thuốc nhỏ để sẵn trong đó, anh lại càng xoay mặt đi: "Không cần em băng bó cho anh!"
Hoan Nhan
lắc lắc đầu, giờ phút này anh thật khó tính. Cô thở dài một cái, ngồi xổm trước đầu gối của anh, nâng bàn tay trái đang chảy máu của anh lên: "Không được làm loạn, nghe lời em một chút đi!"
"Em cần gì phải quan tâm đến anh như vậy? Đã dự định không cần anh, đem anh đẩy cho người khác, vậy thì cũng nên đem vết thương kia để cho người khác băng bó thôi!"
Anh tức giận cô, oán hận cô tại sao lại làm như vậy!
Hoan Nhan ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau rất lâu không rời, cô cầm tay của anh, nhẹ nhàng nắm ở trước ngực: "Sao anh lại ngốc nghếch như vậy."
Anh trợn to hai mắt, không hiểu cô nói câu ấy là có ý gì.
"Anh cho rằng em mong muốn tách ra khỏi anh sao, mong muốn buông tay của anh ra hay sao? Em vui lòng khi anh kết hôn cùng người phụ nữ khác ư, bằng lòng để con của người khác gọi anh là ba ư?" Cô cúi đầu, dựa mặt ở trên đầu gối của anh: "Không bao giờ em muốn như vậy."
"Thế thì tại sao em lại đồng ý với ba?"
Anh chợt mềm lòng, ôm bả vai của cô nhẹ giọng chất vấn.
"Khi còn sống, ông nội đối xử với em quá tốt, quá tốt....Đồ châu báu có giá trị như thế, ông đưa cho em không hề do dự. Em chỉ là một cô gái xuất thân bần hàn, ông cũng không ngại, khăng khăng muốn em làm cháu dâu, cho tới bây giờ vẫn thiên vị em, bênh vực em, không cho phép bất kỳ kẻ nào nói một câu vô lễ với em, không cho phép người khác bắt nạt em. Cho đến tận bây giờ, em vẫn còn nhớ những lời nói của ông ở trong phòng trước khi kết hôn.... Thậm chí đến bây giờ, em cũng chưa hề nói cho anh biết chuyện ông nội đã để lại di chúc cho em. Ông đã sớm đoán được, sẽ có một ngày em và anh ly hôn, bởi vì biết tính tình của anh, cho nên ông đã để lại một phong thơ cho em, nói rằng nếu như anh muốn ly hôn, em có thể lấy ra di chúc của ông....Anh có thể không nghe lời của người khác, nhưng sẽ nghe lời của ông, như vậy thì cả đời này em cũng không cần lo lắng cho cuộc sống của mình sẽ không có nơi nương tựa..."
"Vậy tại sao khi ly hôn tại sao em lại không mang di chúc ra?" Anh không hề biết thậm chí ngay cả việc này ông nội cũng đã chuẩn bị. Nghe cô kể lại, anh không khỏi thấy đau lòng lẫn bùi ngùi xúc động.
"Dùng di chúc của ông nội đem cột anh vào bên cạnh em, thực sự có ý nghĩa sao? Khi đó mọi suy nghĩ tràn đầy trong lòng anh đều là Tô Lai, người anh yêu cũng là Tô Lai....Cứ coi như là em dùng cách này để giữ được vị trí của mình, nhưng cũng sẽ không hạnh phúc. Hơn nữa, cho tới bây giờ, anh sẽ vẫn còn cùng với Tô Lai, mà em và anh, quan hệ vẫn là nước sôi lửa bỏng, một chút cũng không thể hòa hoãn với nhau."
Nói tới đây, Hoan nhan không nhịn được lại nghĩ tới tình cảnh năm đó, cô không kìm chế nổi liền ôm tay của anh thật chặt, nước mắt không bị khống chế cũng rơi xuống... "Nhan Nhan, thật xin lỗi..." Trong lòng anh áy náy, nghe cô noi đến Tô Lai anh lại càng cảm thấy xấu hổ lẫn ân hận.... Do lỗi của anh mà cô phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
"Ông nội đối với em tốt như vậy, em chưa kịp báo đáp thì ông đã không còn...Ông xã, những chuyện mà khi còn sống ông tha thiết ước mơ nhất, bây giờ cả em và anh đều phải hoàn thành giúp ông em nói như vậy có đúng không?"
Cô ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt thương cảm đầy nước mắt, nhưng vẻ mặt lại đầy vẻ kiên định và cứng cỏi. Anh không biết nói điều gì với cô cho đúng. Bất cứ chuyện gì cô cũng đều nghĩ cho người khác, nhưng lại không hề nghĩ đến bản thân cô và anh dù chỉ cần một nửa?
"Nếu như ông nội biết, vì hoàn thành nguyện vọng của ông, lại hy sinh điều mà ông quan tâm nhất là hai chúng ta được hạnh phúc, Nhan Nhan, em nghĩ ông sẽ vui vẻ sao?"
"Chúng ta rất hạnh phúc, bất cứ ai cũng không chia rẽ được. Em yêu anh, anh yêu em....A Hạo, trái tim của anh và em hòa lẫn vào nhau, ai có thể tách ra được đây, anh nói đi?"
"Nếu như không thể sống cùng với em, cứ coi như là anh có được tất cả thì cuộc đời anh có ý nghĩa gì đây?" Anh không cam lòng, không cam lòng cứ như vậy buông người phụ nữ mà anh yêu mến ra.
"Em vẫn luôn luôn ở bên cạnh anh, bất kể anh cưới người khác, hoặc là làm cha của đứa trẻ khác, em cũng sẽ ở bên cạnh anh." Cô vừa nói chợ cười dí dỏm một tiếng: "Em không ngại làm người thứ ba, nhưng mà anh có cần người thứ ba đáng thương như em hay không đây?"
"Không cho nói bậy!" Anh lập tức đem cô ôm vào trong ngực, trầm mặc hồi lâu, chợt nhảy chồm dậy, đứng lên: "Bất kể thế nào đi nữa, con mẹ nó, kể cả Th
0
0 sao / 0 đánh giá
5 sao - 0 đánh giá
4 sao - 0 đánh giá
3 sao - 0 đánh giá
2 sao - 0 đánh giá
1 sao - 0 đánh giá
Điểm 0 SAO trên tổng số 0 đánh giá
Bình luận
Chưa có bình luận nào, bạn có thể gửi bình luận tại đây
Gửi bình luận của bạn tại đây (*):
(Thông tin Email/ĐT sẽ không hiển thị phía người dùng)
*Nhấp vào đây để nhận mã Nhấp vào đây để nhận mã
Bạn có truyện hay, hãy gửi cho mọi người cùng xem tại đây, chúng tôi luôn hoan nghênh và cảm ơn bạn vì điều này: Gửi truyện
Ngoài ra, bạn cũng có thể gửi lên Lazi nhiều thứ khác nữa Tại đây!
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư