Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Bằng tất cả tình yêu và sự kính trọng, em hãy viết bài văn kể lại một kỉ niệm sâu sắc đáng nhớ của em với mẹ

BTVN
Bằng tất cả tình yêu và sự kính trọng, em hãy viết bài văn kể lại một kỉ niệm sâu sắc đáng nhớ của em với mẹ . Viết dài hộ mình nhé cảm ơn
2 trả lời
Hỏi chi tiết
11
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
**Kỉ niệm sâu sắc với mẹ**

Người ta thường nói, mẹ là một phần trong cuộc sống của mỗi người, là người đã cưu mang và nuôi dưỡng ta từ những ngày đầu tiên. Mẹ không chỉ là người đã sinh ra ta mà còn là người bạn, người thầy, và là chỗ dựa vững chắc trong cuộc đời. Trong trái tim của em, hình ảnh mẹ luôn hiện lên với những kỉ niệm ngọt ngào và ý nghĩa. Một kỉ niệm sâu sắc mà em sẽ không bao giờ quên là lần đầu tiên em thi học sinh giỏi môn Toán.

Năm đó, em học lớp 9, chuẩn bị cho kỳ thi chọn học sinh giỏi cấp huyện. Em nhớ mình đã rất hồi hộp và lo lắng. Những ngày trước khi thi, em và mẹ cùng nhau thức khuya dậy sớm để ôn tập. Mẹ đã bỏ ra rất nhiều thời gian để giúp em làm bài, giải thích những bài toán khó mà em vẫn chưa hiểu. Mỗi khi em chán nản, mẹ lại an ủi, động viên em hãy cố gắng hết sức và không được bỏ cuộc. Mẹ luôn nói rằng: "Chỉ cần con kiên trì, con sẽ tìm ra đáp án."

Một ngày trước kỳ thi, trong khi em đang ngồi học bài, bỗng nhiên thấy mệt mỏi và bực bội. Em đã khóc, cảm thấy áp lực trước kỳ thi sắp tới. Mẹ thấy vậy, liền ngồi xuống bên cạnh em, ôm lấy em và nói: "Con đừng sợ, mẹ luôn tin con. Bài toán không chỉ có một đáp án, mà con có thể tìm ra cách giải riêng của mình." Câu nói đó không chỉ an ủi mà còn tiếp thêm sức mạnh cho em. Mẹ đã cùng em ôn lại những bài học, giúp em lấy lại tinh thần.

Sáng hôm thi, trái tim em đập mạnh, lo lắng và hồi hộp. Mẹ đã chuẩn bị một bữa sáng thật ngon cho em, trong đó có món bánh mì ốp la mà em yêu thích. Mẹ còn dặn em rằng: "Dù kết quả có ra sao, mẹ vẫn sẽ tự hào về con." Lời động viên từ mẹ khiến em cảm thấy yên tâm hơn.

Khi đến trường, em không thể che giấu nổi sự hồi hộp. Nhưng khi bước vào phòng thi, em đã cố gắng lấy lại bình tĩnh và tập trung. Thời gian trôi qua, bài thi đã hoàn thành, em cảm thấy nhẹ nhõm. Về nhà, em nhanh chóng chia sẻ với mẹ những gì đã diễn ra. Mẹ lắng nghe em nói, ánh mắt đầy niềm tin và hy vọng.

Sau một tuần chờ đợi, kết quả thi được công bố. Khi thấy tên mình trong danh sách học sinh giỏi của huyện, em không thể kiềm chế được niềm vui. Mẹ là người đầu tiên em gọi điện báo tin. Giọng nói của mẹ vang lên, đầy phấn khởi và tự hào: "Mẹ đã nói rồi, mẹ luôn tin con cơ mà!" Nghe được câu đó, em thấy lòng mình trào dâng cảm xúc, như có một nguồn năng lượng vô tận đang chảy trong tim.

Kỉ niệm trong ngày thi hôm đó đã trở thành một dấu ấn sâu sắc trong cuộc đời em. Nó không chỉ là một cột mốc trong việc học tập mà còn là minh chứng cho tình yêu thương và sự cống hiến của mẹ. Mẹ đã không chỉ dạy em kiến thức, mà còn dạy em cách kiên trì, cách vượt qua khó khăn. Em biết rằng, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, mẹ sẽ luôn đứng sau, là chỗ dựa vững chắc cho em.

Đến giờ, khi ngồi lại nhớ về những kỉ niệm đã qua, em thấy mình thật may mắn khi có một người mẹ yêu thương và luôn ủng hộ mình. Mẹ không chỉ là người đã cho em cuộc sống mà còn là người đã dạy em cách sống. Dù có đi xa nơi đâu, em luôn mang theo tình yêu thương và bài học quý giá từ mẹ trong trái tim mình. Mẹ ơi, cảm ơn mẹ vì tất cả!
0
0
Đặng Mỹ Duyên
25/09 19:55:12
+5đ tặng
Kỷ niệm sâu sắc nhất của em với mẹ không phải là một câu chuyện đầy ắp tiếng cười, mà là một khoảnh khắc tràn ngập sự yêu thương và hy sinh thầm lặng, khiến em càng hiểu rõ hơn về tình mẹ.
 
Đó là vào mùa hè năm ngoái, khi em vừa kết thúc năm học lớp 6, chuẩn bị bước vào năm học mới với nhiều lo toan, áp lực của bài vở. Một ngày nọ, sau khi từ trường về nhà, em cảm thấy cơ thể mệt mỏi, đầu óc quay cuồng. Ban đầu, em chỉ nghĩ là do thời tiết oi bức của mùa hè, nhưng sau vài ngày, tình trạng sức khỏe của em không cải thiện mà còn trở nên tồi tệ hơn. Em cảm thấy buồn nôn, sốt cao và mệt mỏi đến nỗi không thể rời khỏi giường.
 
Lúc đó, mẹ em đã rất lo lắng. Mặc dù mẹ luôn bận rộn với công việc hằng ngày nhưng mẹ không quản ngại mà chăm sóc em từ bữa ăn đến giấc ngủ. Những đêm em lên cơn sốt, mẹ thức trắng cả đêm để đắp khăn lạnh lên trán, lau mồ hôi và thỉnh thoảng kiểm tra nhiệt độ của em. Em vẫn nhớ rất rõ hình ảnh mẹ ngồi bên giường, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, gương mặt lo lắng khi nhìn em mê man. Dù trong lòng chắc hẳn rất lo lắng, mẹ vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh để em không phải lo sợ.
 
Có một đêm, em cảm thấy rất yếu, đến mức không thể ăn nổi bất kỳ thứ gì. Lúc đó, mẹ đã lặng lẽ nấu một nồi cháo nóng, bưng đến cạnh giường và nhẹ nhàng đút cho em từng thìa nhỏ. Khi em nhìn vào mắt mẹ, em nhận ra sự mệt mỏi của mẹ nhưng đôi mắt ấy vẫn tràn ngập yêu thương và sự kiên nhẫn. Mẹ bảo: "Con phải cố gắng ăn để có sức khỏe, mẹ lúc nào cũng ở bên cạnh con, con không cần lo lắng gì cả." Những lời nói ấy khiến em cảm thấy ấm áp và an tâm vô cùng.
 
Sau khi hồi phục, em nhận ra rằng không phải lúc nào mẹ cũng nói ra những lời yêu thương, nhưng những hành động của mẹ luôn đầy ắp sự quan tâm và lo lắng. Kỷ niệm này đã để lại dấu ấn sâu sắc trong trái tim em, khiến em càng thêm trân trọng và yêu quý mẹ hơn. Qua đó, em hiểu rằng tình mẹ là vô bờ bến, không chỉ được thể hiện qua những lời nói, mà còn qua từng hành động nhỏ nhặt hằng ngày.
 
Kỷ niệm ấy giúp em nhận ra rằng dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, mẹ luôn là người ở bên cạnh, yêu thương và hy sinh thầm lặng cho em. Chính từ đây, em càng quyết tâm học tập và cố gắng hơn để không phụ lòng mẹ, để mẹ không phải lo lắng nhiều vì em nữa.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Thanh Phương
25/09 20:00:41
+4đ tặng

Chắc hẳn ai cũng có những kỉ niệm đẹp cho riêng mình. Tôi cũng vậy, tôi cũng có một kỉ niệm về người mẹ yêu quý của tôi. Mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Mỗi lần nhớ tới mẹ, kỉ niệm đẹp mà tôi không sao quên được ấy lại xuất hiện trong tâm trí tôi.

Dạo ấy, ba tôi đi công tác xa nhà nên ngày ngày mẹ phải đến trường đón tôi sau giờ tan học. Buổi trưa hôm ấy, trời bỗng đổ mưa to và kéo dài đến hàng tiếng đồng hồ. Từ cơ quan, mẹ hối hả đạp xe tới trường. Thấy tôi đang đứng nép dưới cổng, mẹ vội cởi áo mưa trùm cho tôi và bảo: “Con khoác vào đi khỏi ướt”. Nhận ra vẻ băn khoăn của tôi mẹ an ủi: “Đừng lo con ạ! Mưa chắc cũng sắp tạnh rồi! Mẹ khỏe hơn con, có ướt một chút cũng chẳng sao”.

Mưa vẫn nặng hạt, nước chảy tràn trên mặt đường, tuôn ồ ồ xuống cái miệng cống. Trên đường vắng xe cộ và người qua lại. Trong các hiên nhà, người trú mưa chen chúc. Mẹ tôi vẫn gò lưng đạp xe trong mưa. Tôi thương mẹ quá chẳng biết làm sao. Về đến nhà, mẹ vội thay quần áo rồi lo nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Tôi cũng giúp mẹ một tay. Đến bữa, mẹ có vẻ mệt mỏi ăn không ngon miệng. Tôi động viên: “Mẹ cố ăn bát cơm cho khỏe!’. Mẹ gượng cười “Chắc không sao đâu con ạ! Mẹ chỉ thấy khó chịu một chút thôi”. Rồi mẹ uống một viên thuốc cảm và đi nghỉ. Đến chiều, mẹ vẫn đi làm như thường lệ. Đêm ấy, mẹ lên cơ sốt. Tôi bối rối chẳng biết phải làm thế nào nên chạy sang nhờ bá Lan hàng xóm đưa mẹ đi bệnh viện. Bác sĩ khám bệnh rồi nói rằng mẹ bị viêm phổi cấp do cảm lạnh. Đặt tay lên trán mẹ, trán mẹ nóng như lửa. Đôi môi mẹ khô xe, hơi thở mệt nhọc, khó khăn. Tôi thương mẹ quá, nước mắt cứ rưng rưng. Bá Lan lấy chiếc khăn lạnh đặt lên trán mẹ. Hai bá cháu cùng cô y tá trực bên mẹ suốt đêm. Mẹ được tiêm mấy mũi thuốc, đến gần sáng, cơn sốt hạ dần. Mẹ vẫy tôi lại gần rồi ra hiệu bảo mở cửa sổ. Những tia nắng sớm rọi vào làm sáng cả căn phòng.

Lần ấy, mẹ nằm bệnh viện mất năm hôm. Ngày ngày, bá Lan thay mẹ đến trường đón tôi. Chiều nào tôi cũng vào bệnh viện thăm mẹ. Hai mẹ con ngôi trên chiếc ghế đá kê dưới gốc cây bàng, nhỏ to tâm sự. Mẹ vuốt tóc tôi và khuyên: “Đừng vì mẹ bệnh mà sao nhãng việc học hành con nhé! Ngày mai mẹ sẽ về với con”. Tôi ngả đầu vào vai mẹ như ngày còn thơ bé… Hôm mẹ về nhà, thấy nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ, mẹ vui lòng lắm. Mẹ khen tôi: “Con gái mẹ giỏi quá!”. Tôi thầm mong mai sau sẽ trở thành một người phụ nữ hiền dịu, đảm đang như mẹ.

Từ độ ấy, tôi càng cố gắng chăm ngoan, học giỏi để đền đáp phần nào công ơn của mẹ. Mẹ ơi! Đúng như một lời bài hát đã nói: “Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào. Tình mẹ tha thiết như dòng suối ngọt ngào… ” Lời hát nặng ân tình ấy sẽ theo con suốt cuộc đời mẹ ạ!

OK BN NHA

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo