Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Tưởng tượng và kể lại câu chuyện xúc động khi quay về thăm trường cũ sau 10 năm

tuong tuong va ke lai cau chuyen 10 nam sau khi tham truong cu
3 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
18
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
10 năm sau khi tốt nghiệp, tôi trở lại thăm trường cũ với lòng hồi hộp và nôn nao. Hình ảnh con đường nhỏ dẫn vào trường, những hàng cây xanh tỏa bóng mát, vẫn y nguyên như trong ký ức. Khi bước qua cổng, cảm giác như thời gian quay ngược trở lại, những kỷ niệm tuổi học trò ùa về trong tâm trí tôi.

Hình ảnh lớp học, chiếc bảng đen với những dòng chữ viết trên đó, và tiếng cười nói của bạn bè làm tôi chợt nghẹn ngào. Tôi gặp lại cô giáo chủ nhiệm, người đã dành trọn lòng yêu thương và tâm huyết để dìu dắt chúng tôi. Cô vẫn còn đó, mái tóc đã điểm bạc nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, ấm áp như ngày nào. Chúng tôi ôm nhau thật chặt, xúc động khi nhớ về những ngày tháng học tập, những bài học không chỉ trong sách vở mà còn trong cuộc sống.

Lớp học cũ, giờ đã được sửa sang khang trang hơn, nhưng vẫn giữ nguyên những hình ảnh quen thuộc. Tôi nhìn quanh, thấy những bức tranh do chúng tôi vẽ ngày ấy vẫn được treo trên tường. Trong một khoảnh khắc, tôi như thấy bóng dáng của những người bạn cũ, cùng nhau ngồi chờ tiếng trống trường vang lên, cùng nhau chia sẻ những ước mơ và hoài bão.

Trong buổi gặp mặt lớp, những tiếng cười lại vang lên, những câu chuyện cũ được nhắc lại. Ai nấy đều đã trưởng thành, có người đã thành công, người còn đang dò dẫm trên con đường phía trước. Có những giọt nước mắt rơi khi nhắc về bạn lớp đã mất, người đã để lại trong chúng tôi nỗi nhớ khôn nguôi. Chúng tôi hứa sẽ không để thời gian chia cách mình nữa, sẽ cùng nhau nhớ về những kỷ niệm đẹp mà chúng tôi đã dựng xây trong những năm tháng đầy ắp mộng mơ.

Khi ánh hoàng hôn buông xuống, tôi đứng bên khung cửa sổ lớp học, nhìn ra sân trường. Tâm hồn tôi tràn ngập những xúc cảm, những trải nghiệm đã qua, và cả những ước mơ cho tương lai. Trở về thăm trường cũ, tôi không chỉ tìm thấy hình ảnh của những năm tháng tuổi trẻ, mà còn tìm thấy chính mình trong những kỷ niệm đó. Dù cuộc đời có trôi đi xa đến đâu, trường cũ sẽ luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi.
1
0
Avicii
04/01 12:48:19
+5đ tặng
Hãy cùng tưởng tượng và kể lại câu chuyện 10 năm sau khi thăm trường cũ nhé. Có rất nhiều cách để kể, tùy thuộc vào cảm xúc và ký ức của mỗi người về ngôi trường. Dưới đây là một ví dụ:

10 năm sau ngày trở lại

Tôi đứng trước cổng trường, hàng phượng vĩ năm xưa giờ đã cao lớn hơn nhiều, tán lá xum xuê che mát cả một khoảng sân rộng. Mười năm rồi, kể từ ngày tôi rời mái trường cấp ba thân yêu này. Ngày ấy, tôi là một cậu học trò đầy hoài bão, ôm ấp ước mơ bước vào giảng đường đại học. Hôm nay, tôi trở lại, với tư cách là một kiến trúc sư, cũng là một người cha của hai đứa con nhỏ.

Cổng trường vẫn vậy, vẫn cánh cổng sắt màu xanh quen thuộc, chỉ có điều đã được sơn sửa lại trông mới hơn. Bước qua cổng, tôi như lạc vào một thế giới ký ức. Sân trường rộng rãi, nơi chúng tôi từng nô đùa, chạy nhảy trong những giờ ra chơi, giờ đây vẫn còn đó, nhưng vắng bóng những tiếng cười đùa tinh nghịch của tuổi học trò. Thay vào đó là một vài nhóm học sinh đang ngồi ôn bài dưới những gốc cây.

Tôi đi dọc theo hành lang, tìm đến lớp học cũ – lớp 12A1. Cánh cửa gỗ đã được thay bằng cửa kính, nhưng dòng chữ "12A1 – Niên khóa 2013-2016" vẫn còn được khắc nhẹ trên khung cửa. Tôi khẽ đẩy cửa bước vào. Lớp học đã được sửa sang lại, bàn ghế mới hơn, bảng đen đã được thay bằng bảng trắng. Nhưng tôi vẫn có thể hình dung ra cảnh tượng lớp học ngày xưa, với những bài kiểm tra căng thẳng, những giờ học sôi nổi, những trò đùa tinh nghịch của tuổi học trò.

Tôi nhớ như in chỗ ngồi của mình, ở bàn thứ ba từ trên xuống, bên cạnh cửa sổ. Từ chỗ này, tôi có thể nhìn thấy hàng phượng vĩ và sân bóng. Tôi cũng nhớ những người bạn cùng lớp, những người đã cùng tôi trải qua những năm tháng học trò đáng nhớ. Chúng tôi đã cùng nhau học tập, vui chơi, chia sẻ những buồn vui của tuổi mới lớn.

Tôi đi đến phòng giáo viên, nơi tôi đã từng bị thầy chủ nhiệm "triệu tập" vì tội nói chuyện riêng trong giờ học. Cô chủ nhiệm năm xưa giờ đã về hưu, nhưng tôi vẫn còn nhớ nụ cười hiền hậu và những lời khuyên chân thành của cô.

Tôi ra sân sau trường, nơi có cây bàng cổ thụ mà chúng tôi thường ngồi dưới gốc cây vào những giờ ra chơi. Cây bàng vẫn còn đó, vẫn tỏa bóng mát rượi. Tôi ngồi xuống gốc cây, nhắm mắt lại và hồi tưởng về những kỷ niệm xưa. Những kỷ niệm về thầy cô, bạn bè, về những năm tháng học trò tươi đẹp.

Khi tôi mở mắt ra, hai đứa con tôi đang chạy nhảy xung quanh gốc cây. Chúng hỏi tôi về ngôi trường, về những kỷ niệm của tôi. Tôi kể cho chúng nghe những câu chuyện về thời học sinh của mình, về những người bạn, những người thầy mà tôi yêu quý.

Khi mặt trời bắt đầu lặn, tôi cùng hai con rời trường. Tôi ngoái đầu nhìn lại ngôi trường một lần nữa. Mái trường xưa vẫn đứng đó, chứng kiến bao thế hệ học trò trưởng thành. Tôi biết rằng, dù thời gian có trôi qua, những kỷ niệm về mái trường xưa sẽ mãi mãi là một phần ký ức đẹp đẽ trong tôi.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Quang Cường
04/01 12:49:00
+4đ tặng

Nhiều khi do cuộc sống quá xô bồ tấp nập, tôi không dành thời để nhớ lại những chuyện xưa. Trong một lần vừa ngẫu nhiên, có lẽ cũng là một cái duyên, tôi đã trở lại trường cấp hai trước kia mình từng học. Khi ấy, tôi mới nhận thấy mình cất giữ kí ức quá lâu, đây chính là dịp tôi trở về tuổi thơ.

Sau nhiều năm nỗ lực học tập, giờ đây tôi đã thành đạt. Mới đây, tôi vừa được công ty cử đi công tác xa. Không ngờ nơi tôi được cử đến lại chính là quê ngoại của mình, nơi mà tôi đã gắn bó suốt bốn năm học cấp hai. Ngày ấy bố mẹ tôi đi làm ăn xa nên gửi tôi về quê để ông bà ngoại tiện chăm sóc. Tôi cũng chuyển về học ở ngôi trường gần đấy. Ngôi trường đã để lại trong tôi biết bao kỉ niệm.

Biết tin mình sẽ được về quê trong chuyến công tác, tôi quyết định sẽ sắp xếp về thăm trường cũ một chuyến. Vừa về đến quê, sáng hôm sau tôi dậy thật sớm, chuẩn bị quần áo thật chỉnh tề, rồi bước đi trên con đường đến trường như những ngày còn thơ bé. Con đường đất nhỏ giờ đã được xây lại thành một con đường lớn để thuận tiện cho xe cộ đi lại. Cánh đồng lúa hai bên đường đã không còn, giờ chỉ thấy san sát nhà cửa cao tầng. Lòng tôi chợt man mác buồn, nuối tiếc nhớ hương lúa non ngọt ngào của ngày ấy. Đi phía trước tôi là một đám học trò nhỏ vừa đi vừa trêu đùa thật vui vẻ. Tôi trước kia cũng tinh nghịch, láu cá không kém, thỉnh thoảng cũng hay bị phạt vì tội nghịch ngợm. Nhìn mấy đứa nhỏ sao giống mấy cô cậu bạn của tôi quá. Tôi chợt nghĩ: “Không biết bây giờ các của mình ra sao rồi”.

Cuối cùng đã đến cổng trường rồi. Hình ảnh ngôi trường khác xưa nhiều quá. Cái cổng gỗ tạm bợ ngày xưa bây giờ đã được xây lại thật vững trãi. Tấm biển ghi tên trường nhỏ nhắn giờ đã được thay bằng một tấm biển thật to, ghi rõ dòng chữ mạ vàng “Trường THCS Chợ Chậu”. Tôi định bước vào cổng nhưng bỗng có tiếng nói gọi:

- Cháu ơi, bây giờ chuẩn bị vào giờ học nên người ngoài không được vào trường đâu nhé.

Tôi chợt ngoảnh mặt lại và thấy đó chính là bác bảo vệ. Chắc bác cũng đã ngờ ngờ nhận ra tôi nên cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi bước đến chào bác và hỏi:

- Bác có còn nhớ cháu không? Cháu là Quân lớp cô Tuyết ngày xưa đây ạ!

Tôi giới thiệu xong bác mới nhớ ra. Hai bác cháu ngồi trò chuyện một lúc. Ngày trước tôi nghịch, hay bị bác nhắc nhở nên bác ấn tượng với tôi lắm, sau mười năm mà bác vẫn còn nhớ mặt tôi. Bác đã đồng ý cho tôi vào trong trường tham quan một lúc.

Mới bước vào trong trường, tôi không thể tin vào mắt mình nữa. Ngôi trường nhỏ giờ đây đã là những tòa nhà cao tầng hiện đại. Trường đã mở rộng quy mô nên học sinh rất đông. Các lớp học giờ hiện đại quá, có đầy đủ các thiết bị học tập cân thiết. Ngày xưa khi tôi đi học chỉ có mấy bộ bàn ghế và tấm bảng đen. Các cô cậu học trò với khuôn mặt ngây thơ ngồi ngay ngắn trong lớp nghe giảng. Tôi bước đến góc sân nơi mình thường chơi bóng cùng mấy cậu bạn, nhưng góc sân đó giờ chỉ còn mình tôi đứng. Giọng giảng bài của các thầy cô vẫn từ trong lớp vọng ra. Tôi ngồi vào hàng ghế đá tự nhớ lại kỉ niệm và rồi tự bật cười vì sự ngây thơ của mình trước kia. Vì không muốn làm phiền ai nên tôi định ra về. Vừa đứng dậy quay lưng đi tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

- Có phải Quân đúng không em?

Tôi quay mặt lại, thật bất ngờ, chính là cô Tuyết – cô giáo chủ nhiệm tôi suốt bốn năm cấp hai. Không ngờ cô vẫn nhớ đến tôi. Cô nói rằng cô đang đứng giảng trong lớp, vô tình thấy tôi ngoài sân nên đã nhận ra tôi luôn. Hai cô trò ra phía ghế đá để trò chuyện một lúc. Cô hỏi tôi rất nhiều về công việc, cuộc sống, gia đình. Cô nói:

- Ngày trước em nghịch ngợm nhất lớp thế mà giờ cũng đã trưởng thành thế này rồi. Cô mừng lắm!

Dù đã xa trường mười năm nhưng khi gặp lại tình cảm cô trò vẫn thân mật như vậy. Tôi cảm thấy mình thật có lỗi vì bấy lâu nay không về thăm lại trường, thăm lại thầy cô. Tôi nghĩ rằng sau này mình sẽ thường xuyên về thăm trường hơn. Cũng đã đến giờ cô phải lên lớp dạy tiết tiếp theo nên hai cô trò tạm biệt nhau.

Tôi bước từng bước chầm chầm ra phía cổng trường. Âm thanh trống vào lớp lại vang lên sau lưng, một cảm giác buồn, tiếc nuối đến khó tả. Tôi thấy dường như mình không còn thuộc về nơi này, tất cả chỉ còn là những kỉ niệm đẹp trong quá khứ.

1
0
Đặng Mỹ Duyên
04/01 12:55:27
+3đ tặng
Mười năm, một quãng thời gian đủ để con người thay đổi, để những kỷ niệm xưa nhạt phai. Tôi trở về trường cũ, lòng bồi hồi khó tả. Cổng trường vẫn thế, nhưng hàng cây phượng đã cao vút, tán lá xum xuê che phủ cả sân trường. Lớp học xưa giờ đã là nơi học sinh khác, nhưng tôi vẫn tìm thấy dấu ấn của mình trong từng nét phấn phai màu trên bảng đen. Giờ ra chơi, tiếng cười nói rộn ràng, tôi như lạc vào một thế giới khác, một thế giới mà tôi từng là một phần. Nhìn những gương mặt rạng rỡ, tôi chợt nhớ về thời học sinh hồn nhiên, vô tư của mình. Mười năm, đủ để tôi trưởng thành, nhưng những kỷ niệm đẹp về mái trường xưa sẽ mãi in dấu trong tâm trí tôi.
 
Đặng Mỹ Duyên
Like bài viết này nhé thanks you

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×